Cung Linh Lung buông điện thoại xuống, lập tức đi vào phòng bếp nói chuyện này cho bà ngoại và chồng biết, lại mượn điện thoại gọi về cho văn phòng đơn vị cô.
Chờ đến khi ông cụ Chu tan ca về nhà thì trời đã tối, có lẽ dạo gần đây có quá nhiều chuyện khó giải quyết, khi về đến nhà thì mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, vào nhà lập tức quan tâm đến cháu dâu: “Linh Lung, ông ngoại cũng nghe nói chuyện con bị ngã hôm nay rồi, con đã đi gặp bác sĩ khám kỹ càng chưa?”
“Ông ngoại, con kiểm tra rồi ạ, may mà tháng còn chưa lớn, lại ngã trên người mẹ nên không có gì quá đáng lo.”
Ông cụ Chu gật đầu, lại hỏi cháu ngoại của mình: “Con định xử lý con ranh khốn nạn kia như thế nào?”
“Cứ đưa vào tù ăn cơm miễn phí.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không có ý định nhẹ nhàng tha cho Lục Thu Hà, kết quả phán quyết cụ thể như thế nào thì còn cần chờ thêm một chút thời gian.
“Thái độ của cha con như thế nào?”
Ông cụ Chu cực kỳ thất vọng với cậu con rể cũ này, nhưng nể tình hai đứa cháu ngoại, chưa bao giờ mắng ông ấy ngay trước mặt người ngoài câu nào.
“Chưa từng năn nỉ cho cô ta, hiện tại đang đi điều tra mấy chuyện mà hai mẹ con bọn họ từng làm.” Lục Tĩnh Xuyên có tình cảm rất phức tạp với cha của mình, mỗi lần nhắc đến ông cảm xúc đều không quá vui vẻ.
Bà cụ Chu bưng một chén trà nóng hổi đến, nói với ông bạn già của mình: “Bà nội của Tiểu Xuyên muốn bọn họ ly hôn, Nguyễn Ngọc Miên thấy nó không chịu cứu con ranh khốn nạn kia thì cũng la hét đòi ly hôn, nhưng nó lại không muốn ly hôn, ai mà biết tỏng đầu nó đang nghĩ cái gì chứ?”
Lục Thu Hà đã ngồi tù, hiện tại nhà họ Nguyễn đã hoàn toàn rối loạn, bọn họ rất khó có thể xoay người lần nữa, chờ Nguyễn Ngọc Miên tiếp thu giáo dục xong rồi, đoàn kịch cũng sẽ không thuê nó nữa.
Danh tiếng của vợ con đều mất sạch, lại thêm chuyện của nhà vợ, thật ra sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với Lục Nam Chinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-598.html.]
Tính ra thì bây giờ ly hôn mới là chuyện có lợi nhất với ông ấy.
Hôm nay Cung Linh Lung không đến cục công an, nhưng mà đã nghe bà cụ Lục kể lại đầu đuôi mọi chuyện, cô cũng có chút suy đoán về suy nghĩ của cha chồng, nói: “Con cảm thấy cha chồng không chịu ly hôn cũng không phải là vì tình cảm hay trách nhiệm gì cả, chỉ là cha đang tự trừng phạt mình thôi.”
“Đó là do nó tự tìm, đáng đời.” Ông cụ Chu xụ mặt nói.
Bên kia, sau khi tan ca ông cụ Lục cũng đến bệnh viện thăm Cung Vãn Đường, đại diện cho nhà họ Lục xin lỗi, sau đó lại đi tìm Lục Nam Chinh, đang tức giận chỉ trích ông ấy.
Không ai hiểu con bằng cha, ông cụ Lục đã nhìn thấu và hiểu được vì sao ông ấy không chịu ly hôn, đúng là giống như những gì Cung Linh Lung đoán.
“Một quyết định sai lầm sẽ làm người hối hận suốt đời, con đã sai một lần rồi, hiện tại đã bị báo ứng trừng phạt, đây là điều mà con nên chịu.”
“Một cuộc sống vốn dĩ rất tốt đẹp lại bị con giày xéo thành ra thế này, con chẳng thể trách bất cứ ai, đều là do con tự làm tự chịu, con đáng đời.”
“Đây là con đường mà con chọn, cha không quan tâm còn quỳ hay là đi, hay là kéo dài hơi tàn lê lết, cha đều sẽ không thèm để ý đến.”
“Nhưng nếu con lại để mấy thứ khốn nạn mất dạy kia ảnh hưởng đến sự nghiệp của hai đứa cháu nội của cha, ảnh hưởng đến việc hôn nhân của mấy đứa cháu gái khác trong nhà họ Lục, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Lục, vậy thì con cút khỏi nhà họ Lục cho cha.”
Lục Nam Chinh ủ rũ cúi đầu, để mặc cho ông cụ mắng mình, không nói câu nào, rũ đầu im lặng nghe mắng.
Lúc nãy khi ông cụ Lục mới đến, hai vợ chồng Lục Đông Chinh cũng đi theo, cho ông cụ phát tiết lửa giận xong rồi, Vu Phái Dung mới mở miệng làm dịu lại bầu không khí: “Em hai, vốn dĩ chị cũng không nên lắm miếng xen vào việc nhà của em, nhưng mà chị có mấy câu hi vọng em sẽ nghiêm túc lắng nghe, sau đó suy xét lại cho cẩn thận.”
“Chị dâu, chị nói đi.” Lục Nam Chinh nghiêm túc nói.