Trời tối, Hàn Tế xách theo đồ ăn đến bệnh viện, vừa mới gõ cửa phòng bệnh đi vào đã hỏi ngay: “Vãn Đường, em đã đỡ chút nào chưa? Còn đau không?”
“Đã uống thuốc rồi, không đau nữa.”
Bác sĩ kê thuốc giảm đau cho bà, còn dùng thuốc chữa thương do chính bà phối trí, còn liên tục uống nước giếng do con gái để lại, chỗ bị nứt xương chị có cảm giác đau nhẹ.
Hàn Tế không chỉ mang theo đồ ăn đến mà còn mang mấy vật dụng thường ngày của bà đến đây, nói với Cung Thành Tuấn đang đứng ở bên cạnh: “Anh Tuấn, tôi không có mang cơm cho anh, cha mẹ đang ở trong nhà chờ anh về ăn cơm, anh lái xe về nhà sớm đi, sáng mai lại mang bữa sáng đến cho chúng tôi.”
Nói xong ông ấy lập tức quăng chìa khóa xe cho người đối diện.
Cung Thành Tuấn chộp được chìa khóa, nhìn chằm chằm vào ông ấy, sốt ruột muốn đuổi ông ấy đi nhanh vậy à.
“Hàn Tế, tối nay cứ để anh cả ở lại đây với tôi đi, anh về nhà nghỉ ngơi.”
Cung Vãn Đường không muốn ông ấy quá vất vả, trong lòng cũng có chút xấu hổ không nói nên lời, lại nói: “Chắc là từ lúc đi cứu tế đến bây giờ anh cũng chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, chuyện cứu tế còn chưa hoàn toàn kết thúc, anh cứ đi xử lý chuyện của anh đi, tôi không có gì phải lo lắng, ngày mai đã có thể xuất viện rồi.”
“Tôi đã sắp xếp xong các công việc rồi, tối nay tôi sẽ ở lại chỗ này với em.”
Thái độ của Hàn Tế vẫn cứ như cũ, nhìn thoáng qua Cung Thành Tuấn nói: “Chuyện của nhà họ Tiết và nhà họ Trịnh còn chưa hoàn toàn kết thúc, Trịnh Phủ Nhân chắc chắn còn có chiêu gì khác nữa, anh Tuấn và Linh Lung cùng nhau đi xử lý chuyện này đi.”
Ông ấy thậm chí đã tìm sẵn lý do hoàn mỹ luôn rồi, Cung Thành Tuấn có chút bất đắc dĩ lại buồn cười, chỉ đành giúp đỡ ông ấy: “Vãn Đường, nếu tối nay A Tế có rảnh thì để cậu ấy ở lại đây với em một đêm đi. Anh cũng phải đi xử lý chuyện của nhà họ Tiết và nhà họ Trịnh, lát nữa Linh Lung sẽ đến, anh ăn cơm xong lại đến đây gặp con bé nói vài câu.”
“Được rồi, vậy anh đi làm việc đi.”
Cung Vãn Đường thấy bọn họ đều có việc, chuyện của nhà họ Tiết và nhà họ Trịnh cũng rất quan trọng, chỉ đành phải đồng ý với kế hoạch của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-601.html.]
Chờ Cung Thành Tuấn đi rồi, Hàn Tế mới mở hộp cơm ra, bưng một chén sủi cảo nóng hổi, cầm lấy đũa gắp sủi cảo đút cho bà ăn.
“Hàn Tế, tôi tự ăn được.”
Cung Vãn Đường giãy giụa muốn bò dậy, nhưng Hàn Tế lại cản lại tay của bà nói: “Vãn Đường, em đừng có nhúc nhích, em bị thương xương cốt, đừng nhúc nhích quá nhiều.”
“Anh lấy cái gối lót sau lưng của tôi là tôi có thể tự ăn được rồi.”
Hàn Tế nghĩ bà nằm như thế cũng không tiện ăn uống gì đó, đi đến giường bên cạnh cầm lấy hai cái gối đến, dùng tay bế nửa người trên của bà dậy, nhét gối vào sau vai cổ của bà.
Chờ bà nằm xong rồi, Hàn Tế lại quay về ghế ngồi xuống, bưng sủi cảo lên tiếp tục đút cho bà ăn.
“Hàn Tế, tôi tự ăn được.”
Cung Vãn Đường duỗi tay về phía ông ấy, cười nhạt nói: “Tay của tôi không bị thương, có thể tự ăn cơm, chắc anh cũng chưa ăn gì, chúng ta có thể ăn chung với nhau.”
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp như ngọc của bà, trong lòng Hàn Tế khẽ d.a.o động, ánh mắt rất sâu, đẩy tay của bà ra, gắp sủi cảo đưa đến bên miệng của bà, giọng điệu có chút bá đạo: “Mở miệng”
“Hàn…”
Tranh thủ lúc bà mở miệng, Hàn Tế nhanh chóng nhét sủi cảo vào trong miệng của bà, chặn hết những lời bà sắp nói lại.
Sủi cảo chui vào miệng, không hiểu sao trong lòng Cung Vãn Đường lại run lên, bốn mắt chạm vào nhau, khi chạm đến cảm xúc nồng đậm trong mắt của ông ấy, sợi dây thần kinh nào đó trong lòng bà lập tức căng chặt, toàn thân đều không chịu đầu óc khống chế trở nên căng chặt.
Thấy bà chỉ cắn sủi cảo chứ không nhai, ánh mắt khi nhìn về phía bà thay đổi, Hàn Tế mím môi, lúc nói chuyện giọng nói cũng trở nên nhẹ đi: “Mau ăn đi.”