Chu Lan Bình mở túi xách của mình, lấy ra một bao lì xì đỏ thẫm dày cộm nhét vào trong tay cô, cười hiền hòa nói: “Bao lì xì mừng tuổi này là dì dượng tặng cho con, chúc con năm mới vạn sự như ý.”
“Cảm ơn dì.” Cung Linh Lung hào phóng nhận lấy, còn duỗi tay ôm lấy bà ấy.
Chu Lan Cầm và em gái Chu Lan Chi và các cháu gái đi vào phòng theo, thấy hai người bọn họ thân thiết với nhau giống như mẹ con, Chu Lan Chi cười vui vẻ nói: “Chị cả, chị tinh mắt thật đó, chọn cho Tĩnh Xuyên một cô vợ tốt ghê.”
“Ha ha, chị nào có chọn chứ, là hai người bọn nó tự ưng ý nhau thì có” Chu Lan Bình cười vui vẻ.
Cung Linh Lung bò dậy ngồi ngay ngắn, chào hỏi mọi người làm quen xong, ánh mắt nhìn về phía một đồng chí nữ đứng ở ngoài rìa nhất mà cô chưa bao giờ thấy qua hỏi: “Dì, đây là chị Nhan sao?”
“Đúng vậy, đây là Tống Nhan, con gái của dì, lúc nãy gia đình của bọn họ cũng đến chung với dì, anh rể và cháu ngoại của con đang ở phòng khách bên ngoài.”
“Chị Nhan, năm mới vui vẻ.” Cung Linh Lung chủ động duỗi tay.
“Em dâu họ, năm mới vui vẻ, chúc mừng em và Tĩnh Xuyên đều lên chức làm cha mẹ.” Khi Tống Nhan cười trông rất giống Chu Lan Bình, cũng là một người cởi mở hoạt bát.
Mấy người bọn họ ở trong phòng nói chuyện, hai ông bà cụ nhà họ Chu cũng đi đến, ông cụ Chu gọi với vào trong phòng: “Lan Bình, Lan Cầm, Lan Chi, ba đứa ôm ba đứa nhỏ ra để cho mọi người xem một cái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-656.html.]
“Dạ.”
Ba đứa nhỏ đang ngủ ngon lành, Chu Lan Cầm lần lượt bế ba đứa nhỏ lên đưa cho chị em, còn lớn tiếng kêu con trai: “Tĩnh Xuyên, mau xách sọt tới đựng bao lì xì nè.”
Mang thai ba đứa nhỏ một lượt rất hiếm thấy, ở trong mắt mọi người đây là chuyện cực kỳ may mắn, vừa mới ôm ra ngoài đã lập tức trở thành đoàn sủng, các lãnh đạo lớn trong nhà thay phiên nhau ôm, ai nấy đều không nỡ buông tay.
Sau khi người nhà họ Chu rời khỏi phòng rồi, bà cụ Hàn lại dẫn con dâu và mấy cháu gái trong nhà vào thăm Cung Linh Lung, không chỉ cho cô bao lì xì mà còn tặng rất nhiều quà tặng đồ ăn có dinh dưỡng để bồi bổ cơ thể, bà cụ Hàn còn đích thân dệt áo lông cho ba đứa nhỏ.
Trong nhà có nhiều khác đến thăm như thế, Cung Vãn Đường và Ôn Tuệ Tuyền cũng đều bận đến muốn bay lên, may mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ trước, các loại điểm tâm bánh quy và đồ chiên có thể để trong thời gian dài và trái cây đều được chuẩn bị rất nhiều, lúc này cứ liên tục bưng lên mời khách khứa ăn.
Chu Lan Bình ôm một đứa nhỏ, nói chuyện với những người khác một lúc rồi lại đi vào phòng với Cung Linh Lung.
Cuối năm nay hai vợ chồng bọn họ đã nhận được thông báo điều nhiệm, hiện tại đã được điều đến tỉnh thành, chờ ăn tết âm lịch xong sẽ lập tức đến tỉnh thành nhận chức. Con trai cả của bọn họ đang làm việc ở thành phố Hải, sáu tháng cuối năm ngoái đã có được thành tích công việc rất cao, lại có người lớn trong nhà giúp đỡ, tháng hai năm nay là có thể hồi kinh rồi.
Bình thường mọi người đều làm việc rất bận rộn, quanh năm suốt tháng đều không gặp được mặt nhau, năm nay cuối cùng cũng có thể đoàn tụ cùng nhau ăn tết, các đồng chí nữ đều nói chuyện công việc và gia đình, lại bàn đến chuyện công việc, hôn nhân và học tập của mấy đứa con, có vẻ như nói mãi cũng không hết.
Nhà họ Chu và nhà họ Hàn cũng không ở lại ăn cơm, đều không muốn làm phiền nhà họ Cung quá nhiều, nhưng mà Cung Vãn Đường đều chuẩn bị một phần quà tặng nặng trĩu cho hai bên gia đình.
Lúc người nhà họ Chu rời đi, Chu Hoài Hữu kéo luôn anh em chơi thân với mình lúc còn nhỏ là Cung Thành Lãng đi mất, lôi ông ấy đến nhà mình uống rượu, Ôn Tuệ Toàn cũng dẫn theo con cái đến nhà bọn họ chúc tết.