THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Hai người nói chuyện một lúc lâu, mãi đến khi Lục Tĩnh Xuyên ôm con đến gõ cửa nói: “Linh Lung, lát nữa em và đồng chí Từ lại nói chuyện tiếp, đồ ăn đã xong rồi, đi ra ngoài ăn cơm trước.”

“Ui cha, chúng ta nói chuyện nhập tâm quá, quên mất thời gian.”

Cung Linh Lung lập tức kéo Từ Giai Du đứng lên, cười khanh khách mời cô ấy: “Giai Du, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong lại nói chuyện tiếp.”

Hai người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, Thủy Mỹ Dung thấy con gái cười nhạt, xem ra cô ấy ở chung với Cung Linh Lung rất vui vẻ, bà ấy vẫn luôn lo lắng siết chặt nắm tay, lúc này cũng đã chậm rãi buông ra.

Cung Vãn Đường trùng hợp bưng đồ ăn đi ra, cười mời khách: “Giai Du, mau ngồi đi, ăn cơm.”

Cung Linh Lung kéo cô ấy ngồi xuống, nói với những người lớn trong nhà: “Mẹ, cô Thủy, con vừa mới nói chuyện với Giai Du rất vui, trong khoảng thời gian này Giai Du vẫn chưa tìm được công việc, con vừa mới mời cô ấy đến chơi với con, chăm sóc em bé giúp con.”

“Thật sao?”

Ánh mắt Cung Vãn Đường hơi d.a.o động, nhìn thoáng qua Thủy Mỹ Dung cười nói: “Giai Du, thật sự quá cảm ơn con. Vài ngày nữa Tĩnh Xuyên đã phải về đơn vị đi làm, cha và anh chị dâu của dì cũng phải quay về Hồng Kông, chị sui cũng phải đi làm, một mình dì chăm sóc bốn mẹ con bọn họ, thật sự là có quá nhiều việc làm không xuể.”

“Dì Cung, từ trước đến nay con chưa từng chăm sóc cho con nít bao giờ, tay chân vụng về, có lẽ sẽ làm không được tốt lắm.” Khi Từ Giai Du đối mặt với bọn họ thì vẫn còn có chút gò bó.

“Không có, không có chuyện đó đâu.”

“Chị Mỹ Dung thường hay khen con với dì, chị ấy nói từ nhỏ con đã rất thông minh rồi, chuyện gì cũng chỉ cần học một cái là biết ngay, mới năm sáu tuổi đã biết nấu mì sợi cho chị ấy ăn, làm sủi cảo cũng gói rất đẹp, là một cô gái vừa thông minh chăm chỉ lại còn khéo tay, con chắc chắn có thể giúp được dì rất nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-673.html.]

Thấy cuối cùng con gái cũng đồng ý đi ra ngoài tiếp xúc với người khác, trong lòng Thủy Mỹ Dung vô cùng vui vẻ, bà ấy cũng biết rõ vì sao Cung Linh Lung lại muốn làm như thế.

Hai mắt bà ấy rưng rưng, giơ tay đặt lên vai con gái, giọng nói có chút phát run: “Giai Du, dì Cung của con và Linh Lung đều là người rất tốt bụng, chúng ta có cái gì không hiểu thì cứ từ từ học tập từ hai người bọn họ.”

Từ Giai Du gật đầu nói: “Dạ.”

“Có Giai Du đến giúp đỡ, chúng ta cũng yên tâm đi về Hồng Kông rồi.”

Cung Khải Châu mở miệng nói, hiền hòa thân thiết với cô ấy nói: “Giai Du, ông và ông ngoại bà ngoại của con đều là người quen từ lâu, đã quen biết nhau được vài chục năm. Hơn hai mươi năm qua, mấy người ông ngoại con đều đã nếm đủ mọi đau khổ đắng cay trên cuộc đời, nhà họ Cung của ông cũng trải qua sinh ly tử biệt, hiện tại cuối cùng cũng đã quay về quỹ đạo bình thường. Ông ngoại bà ngoại của con coi Linh Lung như cháu gái của bọn họ, sau này con cũng sẽ là cháu gái của nhà họ Cung ông, nếu sau này có cơ hội thì con đi cùng Linh Lung đến Hồng Kông chơi, ông Cung vô cùng hoan nghênh con đến cửa làm khách.”

“Cảm ơn ông Cung.” Từ Giai Du đứng lên cảm ơn.

“Con là một bé gái rất lễ phép và ngoan ngoãn.”

Cung Khải Châu khen ngợi cô ấy, cũng cười nói: “Ngồi xuống đi, cứ coi nơi này là nhà của mình, thoải mái tùy ý vào.”

Thấy cuối cùng cháu ngoại cũng chịu mở rộng cửa lòng, đã bớt xa cách với bọn họ một chút, trong lòng hai ông bà cụ nhà họ Thủy cũng vô cùng kích động, bà cụ Thủy ngồi trên xe lăn nắm chặt lấy tay Cung Linh Lung, vô số lời biết ơn đều chảy xuôi trong mắt của bà ấy.

Cung Linh Lung cười cười chớp mắt với bọn họ, thấy mẹ đã bưng đồ ăn đến bàn nhỏ của cô, cô mới nói với Từ Giai Du: “Giai Du, tôi đang ăn cơm ở cữ không thể ăn chung với cô được rồi.”

“Được rồi, cô mau đi ăn cơm đi.” Từ Giai Du thẹn thùng cười cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi