THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Thủy Mỹ Dung vốn dĩ cũng đã có ý định đi đến nhà họ Từ, lúc trước bà ấy để ý đến cảm xúc của con gái cho nên mới không đi đến làm khó dễ nhà họ Từ, hiện tại mối quan hệ của hai mẹ con bọn họ đã dịu lại, cũng đã đến lúc bà ấy nên đi đến cửa trút giận rồi.

Từ Giai Du nhíu mày lại, có chút lo lắng nói một câu: “Mẹ, hay là thôi bỏ đi?”

“Giai Du, lúc trước nhà họ Từ chỉ là một cán bộ cơ sở bình thường mà thôi, sau này bọn họ có thể bò lên cao, ông ngoại của con đã bỏ rất nhiều công sức, trong lòng cha của con cũng hiểu rất rõ.”

“Sau đó lúc mẹ và cha của con ly hôn, mẹ muốn dẫn con đi, là bọn họ kiên quyết không chịu đồng ý. Ông bà nội của con đứng trước mặt ông bà ngoại của con cam đoan hứa hẹn, lúc đó còn viết giấy cam đoan, bọn họ nói cho dù là cha của con có tái hôn thì bọn họ cũng sẽ không khắt khe ăn h.i.ế.p con.”

“Nhưng bọn họ lại nuốt lời, bọn họ lại không thèm để ý đến chuyện con là m.á.u mủ của nhà họ Từ, mấy năm nay liên tục khắt khe ăn h.i.ế.p con, mẹ không nuốt được cục tức này.”

“Giai Du, mẹ thật sự rất hối hận vì đã gả cho cha của con, nhưng lại không hối hận vì đã sinh con.”

“Mẹ chỉ cần nghĩ đến những cực khổ mà mấy năm nay con đã phải chịu đựng, nghĩ đến thái độ của bọn họ đối với con, trái tim của mẹ lại giống như bị đao cắt. Nếu như mẹ không làm cái gì báo đáp lại bọn họ, mẹ sẽ uổng công làm mẹ, cả đời này mẹ cũng sẽ không thể nào tha thứ được cho chính mình.”

Cung Vãn Đường hiểu được những đau khổ trong lòng bà ấy, khuyên nhủ: “Giai Du, có một số việc thì thêm một việc không bằng thiếu một việc, nhưng lại có một vài chuyện về mặt nguyên tắc lại không thể lùi bước nhượng bộ được. Hiện tại nhà họ Thủy đã quay về kinh đô lần nữa, người nhà họ Thủy đã khôi phục lại danh dự và địa vị, nếu mẹ của con không làm gì đó cho con, sau này cuộc sống của con không thể được yên, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để quấn lấy con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-680.html.]

“Có mối quan hệ m.á.u mủ ruột rà này, có một số việc con không thể nào tránh đi được, hiện tại mẹ của con và người nhà họ Thủy ra mặt xử lý, có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức tiềm ẩn, sau này con cũng sẽ không bị mấy chuyện rối loạn này làm phiền.”

Từ Giai Du cũng nghe hiểu những lời bọn họ nói, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Hiện tại cha và bác cả của con đều là cán bộ tầng trung, có chút quyền lực.”

Thấy cô ấy lo lắng cho mình, sợ đôi bên đối đầu, nhà họ Thủy sẽ đấu không lại nhà họ Từ của hiện tại, trong lòng Thủy Mỹ Dung vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng vỗ lấy vai cô ấy trấn an: “Giai Du, hiện tại con không cần lo lắng những thứ này, trước kia ông ngoại và bà ngoại của con là giáo sư trường đại học, có thể nói là đào lý khắp thiên hạ, ông bà cố đã qua đời của con cũng có để lại một chút mối quan hệ, ông ngoại của con chỉ cần nói một câu là có thể làm cho nhà họ Từ có được một bài học nhớ đời.”

Lúc trước khi nhà họ Thủy gặp nạn, giáo sư Thủy không muốn thêm phiền cho người khác, tình hình lúc đó lại khá đặc biệt, các gia đình đều vô cùng cẩn thận, ông ấy không sử dụng những mối quan hệ này, muốn để dành để sau này gặp chuyện nguy cấp hơn sử dụng.

Sau đó lúc bà cụ Thủy xảy ra chuyện tê liệt lại là khoảng thời gian bên trên đấu đến kịch liệt nhất, giáo sư Thủy không muốn làm mấy ông bạn già của mình bị bắt được điểm yếu, cho nên cũng không nhờ bọn họ giúp đỡ.

Mãi đến khi con gái bị bệnh nặng đến mức suýt mất mạng, giáo sư Thủy mới liên lạc một người trong số đó nhờ giúp đỡ, sau đó sửa lại án xử sai quay về kinh đô rồi, ông ấy cũng dẫn theo cả gia đình già trẻ đến nhà trịnh trọng cảm ơn, bình thường cũng thường xuyên tiếp xúc gắn bó mối quan hệ này.

Cả gia đình bọn họ đều vô cùng áy náy với Từ Giai Du, giáo sư Thủy cũng đã nói trước rồi, chỉ cần cháu ngoại đồng ý, ông ấy sẵn sàng dùng mối quan hệ của mình để trút giận cho cô ấy.

Từ Giai Du vốn dĩ đã thất vọng tột đỉnh và không còn bất cứ tình cảm nào về cha của mình, lúc ông bà nội cướp đi công việc của cô thì chút tình cảm đối với bọn họ cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một ít lòng biết ơn với gia đình của cô, cúi đầu nói: “Con ở nhà cô bốn năm năm, tuy rằng sống không được tốt cho lắm, nhưng dù sao thì cô cũng cho con một nơi ở đỡ, cũng cho con ba bữa cơm mỗi ngày.”

“Giai Du, mẹ hiểu ý của con rồi.” Trong mắt Thủy Mỹ Dung tràn ngập đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi