THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Cung Linh Lung nhanh chóng đeo khăn quàng cổ lên, đội một cái mũ mới mang lên, bọc kín mít rồi mới ôm bé út, ôm cậu nhóc lên hôn vài cái, cười dịu dàng nói: “Cục cưng Cung Bồng Trạch, hôm nay là ngày con và hai anh trai đầy tháng, chúng ta đi ra ngoài thăm người thân, con có vui không nè?”

Bé con phối hợp chớp mắt, trong mắt mang theo chút hưng phấn, bọn họ đã giáng sinh đến nơi này được một tháng rồi, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài.

Lục Nam Chinh đang đứng trước cửa chờ, đầu tiên là nhìn thoáng qua cháu nội út, trêu đùa với nhóc con này một chút, bảo vệ cô ngồi vào ghế phụ rồi mới đóng cửa nhà lại giúp bọn họ, sau đó khởi động xe xuất phát rời đi.

“Mẹ, Giai Du, mẹ cho bé Minh và A Khiếu ngắm phong cảnh ở bên ngoài đi.”

Cung Linh Lung ôm đứng Tiểu Bồng, cố ý để cho cậu nhóc nhìn ngắm thế giới thế bên ngoài, lúc này đang dựa vào vai của cô nhìn mê mẩn.

“Còn chút xíu mà đã biết ngắm phong cảnh rồi à.”

Cung Vãn Đường còn chưa phát hiện ra vẻ dị thường khác biệt của ba đứa cháu nội, nhưng cũng phát hiện ra ba nhóc con này thông minh hơn đứa trẻ bình thường một chút, ngoài miệng nói bọn họ còn chưa biết ngắm cảnh, nhưng đã bắt đầu hành động rồi.

Thấy bọn nhỏ đều thật sự mở to mắt nhìn ra bên ngoài, giống như thật sự rất có hứng thú, Cung Vãn Đường cười nói: “Hôm nay đừng có thấy bên ngoài có nắng nhưng mà thật ra vẫn còn lạnh lắm, ba cục cưng non mềm của chúng ta còn không thể đi ra ngoài chơi đùa được.”

Hiện tại kinh đô còn không phồn hoa bằng kiếp trước, tuy rằng cũng có một ít nhà lầu, nhưng bề ngoài đại đa số đều cũ nát, trên đường toàn là xe đạp chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe hơi nhỏ nhanh chóng lao vút qua.

Nhìn trong chốc lát, bé út rõ ràng đã không còn hứng thú nữa, dùng đầu cọ nhẹ vào mặt mẹ, âm thầm bày tỏ suy nghĩ của mình.

Hiện tại Cung Linh Lung cũng dần dần hình thành ăn ý với bọn nhỏ, thấy cậu bé không muốn nhìn nữa, lập tức ôm ngang nhóc con, thấy con trai uể oải không còn hứng thú, trong mắt còn lóe lên chút ghét bỏ, bất đắc dĩ cười cười.

“Được rồi, sắp đến nhà ông cố nội rồi.”

Lục Nam Chinh dừng xe ở trước cửa trạm canh gác, chờ vệ binh đến đăng ký tin tức xong, sau đó mới cho xe lái vào bên trong.

Cổng chính nhà họ Lục, Lục Thu Đông đang đứng đợi, thấy xe quay về, lập tức chạy vào nhà báo cáo: “Ông nội, bà nội, cha đã về rồi.”

“Ừm, đã biết rồi.”

Hai ông bà cụ nhà họ Lục lập tức đứng lên, mấy người Chu Lan Cầm cũng đi theo ra ngoài đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-684.html.]

Xe dừng lại, thấy Lục Tĩnh Dương chuẩn bị đốt pháo, Lục Nam Chinh nhắc nhở: “Chị sui, Linh Lung, Tiểu Từ, mau che tay ba đứa nhóc lại, bên ngoài đang đốt pháo, đừng có làm bọn nhỏ sợ.”

Trong tiếng pháo trúc đùng đùng chúc mừng, mấy người Cung Linh Lung ôm ba đứa nhỏ xuống xe, người nhà họ Lục vui vẻ ra mặt đón chào.

“Ui cha, ba đứa cháu cố ngoan của bà lại lớn lên một chút rồi.”

Bà cụ Lục đón lấy bé cả trong tay Từ Giai Du, thấy ông cụ ở bên cạnh cười không khép được miệng, đưa bé con cho ông ấy cười nói: “Lão Lục, lúc nãy còn trong nhà ông cứ nhắc mãi, bây giờ mau ôm một cái đi, ôm cháu cố cho đã ghiền.”

Ông cụ Lục cười đón nhận, ôm xong còn xốc xốc lên ước lượng: “Nhóc con này đã lớn hơn kha khá rồi đó, hiện tại đã thấy nặng tay rồi.”

Vu Phái Dung ôm lấy Tiểu Bồng trong tay Cung Linh Lung, cười tươi rói nói: “Bé bé con đẹp trai nhà chúng ta sau này lớn lên rồi sẽ dữ lắm đâu, bảo đảm sẽ là người chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Bà nội, con muốn xem em trai.” Lục Trăn đứng trước cửa kêu to.

“Tới liền, tới liền.”

Vu Phái Dung lập tức cùng với hai ông bà cụ ôm ba bé con vào nhà, mấy người Cung Linh Lung xách theo đồ đi sát theo phía sau.

Đây là lần đầu tiên Từ Giai Du đến đại viện mà các lãnh đạo ở, tuy ràng trước khi đến đây đã nghe Cung Linh Lung giới thiệu thân phận của mọi người trong nhà cô rồi, trong lòng cũng đã có chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đến nơi này rồi vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

“Chị sui, Linh Lung, Tiểu Từ, mau ngồi đi.”

Chu Lan Cầm nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống, nhanh chóng bưng trà nóng đến nói: “Uống trà cho ấm người đi.”

“Cảm ơn phó cục trưởng Chu.” Từ Giai Du lễ phép cảm ơn.

“Tiểu Từ, con đừng căng thẳng như thế, mau thả lỏng lại.”

Cả gia đình nhà họ Lục đều vây quanh ba bé con kia ngắm, ngoại trừ hai ông bà cụ Lục và Lục Nam Chinh từng ngắm vài lần ra, những người khác trong nhà họ Lục đều là lần thứ hai gặp được mấy nhóc con này.

Một tháng không gặp, ba đứa nhỏ rõ ràng đã lớn hơn một chút, gương mặt cũng nẩy nở, trắng trẻo đáng yêu vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi