Cung Linh Lung mấp máy môi theo khẩu hình của cậu bé, suy đoán lời bé con nói, nhưng khúc quan trọng nhất lại không hiểu, điều duy nhất có thể xác định chính là bọn nhỏ có thể tu luyện ở thế giới này.
Cô không hiểu mấy chuyện tu luyện này, tạm thời cũng không hỏi nhiều, dự tính chờ bọn họ có thể nói chuyện rồi lại hỏi kỹ càng hơn mới được.
“Bé Minh, hiện tại ba đứa tu luyện như thế có ảnh hưởng xấu đến cơ thể hay không?”
Hiện tại ba đứa nhỏ chỉ mới hơn ba tháng, Cung Linh Lung sợ tu luyện quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cơ thể của bọn họ.
“Không có.” Lục Sơ Minh lắc đầu.
“Không có là được rồi.”
Cung Linh Lung yên tâm, lại khẽ hỏi: “Không đến thời khắc cực kỳ nguy hiểm thì mấy đứa đừng sử dụng bản lĩnh đặc biệt này, tình huống như ngày hôm nay, cha mẹ có thể xử lý được.”
Ba anh em bọn họ đều rất ghét bị người ngoài chạm vào, người phụ nữ ngày hôm nay rõ ràng không có ý tốt gì, còn đuổi theo đòi kéo tay cậu bé, cậu bé phải chán ghét đối phương lắm mới sử dụng bản lĩnh kia để xử lý bà ta.
Hiện tại cậu bé mới vừa sinh ra không được bao lâu, thời gian tự chủ tu luyện không dài, nguyên tố sấm sét có thể điều động trong cơ thể không quá nhiều, cho nên người phụ nữ kia chỉ bị dạy dỗ một chút, nếu như ở giai đoạn thực lực cậu bé đạt đỉnh hồi kiếp trước, cậu bị chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể làm bà ta biến thành than cốc ngay.
“Cốc cốc cốc…”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, còn có tiếng nói của Lục Tĩnh Xuyên: “Linh Lung, em đã xong chưa? Bé hai muốn đi tiểu.”
“Xong ngay đây.”
Cung Linh Lung lập tức dừng cuộc nói chuyện với con trai, giơ tay ôm cậu bé mở cửa đi ra ngoài đổi con với chồng, ôm lấy bé hai đi ra ngoài xi tiểu nói: “Anh Tĩnh, anh ôm bé út đến đây luôn đi.”
Xi tiểu cho ba đứa nhỏ xong, Cung Linh Lung ôm bé út vào toa xe ngồi xuống, thấy Từ Giai Du và Bành Lệ Dao đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bé cả thì ngồi trong lòng n.g.ự.c Dương Mạn Vinh, vắt chéo chân, đang ôm bình nước uống ngon lành, cô cười trêu ghẹo con trai: “Cái thằng nhóc ranh này, còn biết vắt chéo chân nữa chứ.”
Dương Mạn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve chân của cậu bé, hơi cong khóe môi lên: “Bé con này mới hơn ba tháng mà đã biết tự cầm bình nước uống rồi, ngoan thật đó”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-714.html.]
“Ba đứa nhỏ đều rất ngoan, cực kỳ dễ chăm sóc, không nghịch không quấy, cơ thể lại khỏe mạnh, ngoại trừ đi tiêm phòng ra, bình thường chưa bao giờ phải đưa đến bệnh viện.”
Bé con dùng nước giếng trong không gian nuôi dưỡng có thể chất tốt miễn bàn, khỏe mạnh lại rắn chắc.
Cung Linh Lung ôm con ngồi xuống bên cạnh Lục Tĩnh Xuyên, thấy Bành Chính Hiền đang ngồi bên cạnh cha yên lặng không nói tiếng nào, cười nói: “Bí thư Dương, ba đứa con của cô, hai đứa con trai khá trầm tính mà Lệ Dao lại hoạt bát rất nhiều.”
“Lúc còn nhỏ Lệ d.a.o được gửi nuôi ở nhà bà ngoại, chị dâu nhà mẹ đẻ tôi nuôi con bé đến tám tuổi, chị dâu tôi là một người có tính cách rộng rãi hoạt bát, lại rất thích Lệ Dao, hai người thân nhau như mẹ con, tính cách của con bé rất giống mợ.”
“Hai anh em Chính Hiền, Chính Vũ lại là do mẹ chồng tôi nuôi dạy, chờ đến khi đi học thì về sống với chúng tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều là người khá nghiêm túc, hai đứa nó cũng bị ảnh hưởng trở thành người kiệm lời theo.”
Cung Linh Lung nói chuyện phiếm với bí thư Dương, Lục Tĩnh Xuyên cũng đang nói chuyện với ba cha con Bành Kiện Hòa, nói một vài đề tài mà mấy người đàn ông bọn họ có hứng thú.
Hai người Bành Lệ Dao nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nửa đường còn chạy đến hỏi: “Cha, địa chỉ nhà ở kinh đô của chúng ta là ở đường Xây Dựng phố Nam Môn sao?”
“Đúng vậy, sao thế?” Bành Kiện Hòa hỏi lại.
“Cha, nhà ông ngoại chị Từ cũng ở phố Nam Môn luôn.”
Lúc nãy hai người bọn họ vừa mới trao đổi địa chỉ với nhau, dự tính sau này sẽ thường xuyên đến chơi, sau đó mới phát hiện bọn họ ở cùng một con phố.
Từ Giai Du đi đến cười nhạt nói: “Chủ nhiệm Bành, ông ngoại của tôi ở nhà số mười sáu phố Nam Môn.”
“Nhà của chúng tôi là nhà đơn vị cung cấp, là ba căn nhà lầu gạch đỏ ở ngay ngã rẽ.”
Bành Kiện Hòa cũng nhớ đến căn nhà số mười sáu, hỏi thử: “Có phải trong nhà cô có một bà cụ họ Tạ đi đứng không tiện lắm đúng không?”
“Đúng vậy, đó là bà ngoại tôi. Ông ngoại tôi họ Thủy, bà ngoại tôi họ Tạ, căn nhà kia là cũ của nhà họ Thủy.”
“Thì ra là thế, căn nhà kia của cô có diện tích rất rộng, nhìn từ ngoài vào đúng là không giống như nhà của đơn vị lắm. Mỗi ngày tôi đi làm tan ca đều sẽ đi ngang qua cửa nhà ông ngoại cô, gặp qua bà ngoại cô rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng nhìn thấy những người khác.” Bành Kiện Hòa cười nói.