Lần này Lục Tĩnh Xuyên được nghỉ phép nửa tháng, lại thêm ba bốn ngày nữa là phải về đơn vị, bọn họ dự tính ngày mốt sẽ dọn đến viện gia thuộc quân khu.
Lúc trước Cung Linh Lung đã mời lãnh đạo đến nhà ăn cơm, ăn cơm xong cô cũng gọi điện thoại đến nhà bí thư Nghiêm, mời cả gia đình bọn họ ngày mai đến nhà minh.
Chu Lan Cầm cầm chén đi rửa sạch, đi ra ngoài nói: “Linh Lung, tối nay để mẹ ngủ với ba đứa nhỏ, mẹ và mấy đứa cháu ngoan ngủ với nhau, sáng mai lại chở bọn họ về nhà sớm.”
Ba bốn ngày nữa con trai phải về đơn vị rồi, có lẽ phải đến mấy tháng sau mới lại quay về, bà ấy mang ba anh em đi là vì cố ý muốn cho bọn họ một thế giới riêng chỉ có hai người.
Lục Tĩnh Xuyên đương nhiên biết mẹ mình nghĩ gì, cũng không xấu hổ, lập tức đi vào nhà sửa soạn đồ đạc cho co.
Giang Vận ở bên cạnh nhìn thấy cười ha ha, trêu ghẹo ba đứa nhỏ: “Mấy đứa thấy chưa, cha ba đứa đang ước gì có thể đuổi ba đứa đi ngay lập tức kìa, hiện tại ba đứa con chính là trói buộc của cha con đó.”
Lục Tĩnh Dương ở bên cạnh cũng cười, kiến nghị với mẹ: “Mẹ, sau này anh cả được nghỉ phép, mẹ nhớ lập tức đến đây đón cháu về nhà mình ngay đó.”
“Được rồi.” Chu Lan Cầm cười khẽ.
Cung Linh Lung cũng không xấu hổ, nhìn thoáng qua vẻ u oán chợt lóe lên trong mắt ba đứa con trai, cô mím môi buồn cười, lần lượt ôm con lên hôn nhẹ, cười vui vẻ nói: “Tối nay ngủ với bà nội, muốn đi tè thì nhớ gọi bà nội to lên, đừng có lại tè lên giường đó.”
Lần trước bọn họ tè trên giường bà nội, là vì thật sự không nín được nữa, bọn họ nằm trong phòng kêu một lúc lâu mà người lớn ở bên ngoài cũng không nghe thấy.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện đái dầm này là chuyện cực kỳ xấu hổ.
Lúc đó cả ba anh em đều đái dầm, không chỉ đái trong quần mà còn làm ướt cả giường, không ai có thể cười nhạo ai.
“Đái dầm cũng không sao hết, bà nội lại giặt là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-718.html.]
Chu Lan Cầm cho dù có mệt cũng hạnh phúc, mấy cháu nội ngoan thêm công việc cho bà ấy, bà ấy vui vẻ chịu đựng.
Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc cho ba đứa con xong, sữa bột, bình sữa, tã, quần áo đều có đủ, thậm chí đến cả bình thủy đựng nước sôi cũng mang theo cùng.
Chu Lan Cầm lại ngồi chơi thêm một chút rồi lập tức đứng lên, hai người Cung Linh Lung đưa con lên xe, cười hì hì phất tay chào tạm biệt bọn họ: “Bé Minh, A Khiếu, Tiểu Bồng, nhớ ngoan ngoãn nghe lời bà nội và chú thím nha, ngày mai gặp lại.”
Ba anh em đều không thèm để ý cô, bĩu môi nằm trong lòng Chu Lan Cầm và Giang Vận, không thèm liếc nhìn bọn họ cái nào.
Chu Lan Cầm cười vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ mềm mại của cháu nội, nắm tay cậu bé lắc lư nói: “A Khiếu, con chào tạm biệt cha mẹ đi, tối nay con ngủ với bà nội, sáng sớm mai là sẽ gặp lại cha mẹ rồi.”
Bạn nhỏ Lục Trường Khiếu phất tay vài cái cho có lệ, bé cả và bé út ngồi trong lòng n.g.ự.c Giang Vận cũng “I ô” hai tiếng.
“Anh cả, chị dâu, bọn em đi đây.”
Lục Tĩnh Dương phụ trách lái xe, khởi động xe lên, đạp chân ga rời đi.
Nhìn theo chiếc xe đi xa, hai người Lục Tĩnh Xuyên mới đóng cửa lại về nhà, tối nay Từ Giai Du đã về nhà họ Thủy, trong nhà chỉ có hai vợ chồng bọn họ, thật sự là một thế giới hai người yên lặng hiếm có.
Mẹ đã cố ý tạo cơ hội cho bọn họ, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian tốt đẹp này.
Rửa mặt đơn giản xong, Lục Tĩnh Xuyên trực tiếp bế ngang cô lên, sau đó quay về phòng ngủ, bắt đầu mở màn cuộc vận động về đêm tràn trề vui sướng.
Cuối cùng Cung Linh Lung cũng không biết mình ngủ vào lúc nào, tóm lại chờ đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng, lúc thức dậy hai chân vẫn cứ nhũn ra.
Lục Tĩnh Xuyên thức dậy sớm hơn cô một chút, buổi sáng không nấu bữa sáng tại nhà, anh lái xe đi ra ngoài mua một ít bữa sáng về, lại pha hai ly sữa, hai vợ chồng giải quyết đơn giản rồi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.