Thấy cô muốn đi, Bạch Kiến Nhân tức muốn hộc máu, vội vàng gọi cô: “Quay về, ba nghìn.”
Bạch Linh Lung không thèm để ý, tiếp tục bỏ đi.
“Ba nghìn rưỡi.”
Lúc hô lên con số này, Bạch Kiến Nhân cảm thấy tim gan phèo phổi của mình đều đau điếng.
Ông ta biết rất rõ tính cách của Bạch Linh Lung, cô là một người mềm cứng đều không ăn, thật sự có khả năng sẽ liều mạng để đối đầu với ông ta, ông ta muốn giữ được tương lai và sự nghiệp, cũng chỉ có thể bỏ ra một ít tiền mà thôi.
“Bốn nghìn.”
Bạch Linh Lung dừng chân lại, xoay người ra giá với ông ta.
“Bạch Linh Lung, mày đừng có mà quá đáng, ba nghìn rưỡi cũng đã đủ để hai mẹ con nhà mày ăn sung mặc sướng rất nhiều năm rồi.” Lão Ngũ lại không nhịn được nhảy ra mắng.
“Bốn nghìn hai.”
Lúc này Bạch Linh Lung cũng không cãi nhau với gã, chỉ tăng giá với Bạch Kiến Nhân.
“Bạch Linh Lung, mày lấy được tiền thì cũng phải có mạng mới xài được.” Lão Ngũ âm độc cảnh cáo.”
“Năm nghìn!”
Nếu ông ta muốn uy h.i.ế.p tính mạng của cô, vậy cô sẽ lóc thịt chó của gã trước.
“Mày khinh người quá đáng, mày muốn…”
Lão Ngũ muốn nhào lên đánh người, một người khác vội vàng túm chặt gã, lạnh lùng cảnh cáo: “Lão Ngũ, câm miệng lại cho tao.”
“Năm nghìn rưỡi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-73.html.]
Cho dù Lão Ngũ đã ngậm miệng lại, nhưng Bạch Linh Lung vẫn cứ tiếp tục tăng giá.
Thấy Bạch Kiến Nhân đã giận đến mức toàn thân phát run, hai mắt ông ta đỏ ngầu khát m.á.u trừng mắt nhìn cô, Bạch Linh Lung lại không sợ hãi chút nào, tiếp tục thêm điều kiện: “Năm nghìn rưỡi, không được thiếu một xu, ngoài ra ông còn phải chuyển hộ khẩu của hai mẹ con chúng tôi đến thành phố Đàm. Làm xong chuyện đó, lại kiếm đủ tiền, ông lại đến bệnh viện tìm tôi.”
Nói xong, cô tiêu sái xoay người rời đi, chớp chớp mắt với Lục Tĩnh Xuyên, sải bước rời đi giống như một vị tướng quân vừa mới đánh thắng trận.
“Hự!”
Cô vừa đi, Bạch Kiến Nhân giận đến mức hộc máu.
Hai người Lão Ngũ thấy Bạch Linh Lung kiêu ngạo như thế cũng tức điên, thấy ông ta giận đến hộc máu, vội vàng đi qua đỡ ông ta dậy, lại sốt ruột chạy đi gọi bác sĩ đến đây lấy thuốc cho ông ta.
Bạch Kiến Nhân bình tĩnh mười phút mới ổn định lại, sắc mặt cực kỳ tồi tệ, ông ta ôm chặt phần n.g.ự.c khó chịu, trong ánh mắt âm độc hiện lên sát khí dày đặc, nhưng ngoài miệng lại không nói lời hung ác hăm dọa gì.
Người có tính cách bình tĩnh hơn ở bên cạnh ở khuyên nhủ: “Anh Bạch, giận sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, anh tạm thời nhẫn nhịn, chiều theo ý của con nhỏ kia đi, cứ đưa tiền cho nó làm việc trước. dùng số tiền này để cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với hai mẹ con bọn họ, nó vô tình cũng đừng trách anh vô nghĩa, chờ anh và đồng chí Tần kết hôn rồi, chúng ta lại xử lý bọn họ cũng không muộn.”
“Hai người bọn họ là cô nhi quả phụ, cho dù con nhỏ Bạch Linh Lung kia điên khùng đanh đá đến mức nào thì chúng ta chỉ cần gọi thêm vài người anh em qua đó, kiểu gì cũng có thể làm cho nó chịu không nổi, số tiền mà nó nuốt vào ngày hôm nay, chúng ta sẽ bắt nó nôn ra hết toàn bộ.”
Lão Ngũ ở bên cạnh cũng hung dữ nói: “Anh Bạch, chờ sau này tôi đi lấy tiền lại cho anh, trận đòn anh phải chịu ngày hôm nay, tôi cũng sẽ đánh lại giúp anh, bảo đảm sẽ đánh con nhỏ đó tàn phế luôn.”
Bọn họ không nói thì Bạch Kiến Nhân cũng đã có kế hoạch như thế, ông ta vốn định lấy ra một nghìn đồng đuổi cổ hai người bọn họ đi, lại không ngờ rằng Bạch Linh Lung lại khinh người quá đáng như thế.
Tiền của ông ta không phải thứ bọn họ muốn lấy là lấy được.
Nghĩ đến đây, Bạch Kiến Nhân nuốt thứ tanh ngọt trong cổ họng xuống, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Lão Nghiêm, anh đi làm chuyện hộ khẩu đi, trong vòng ngày mai nhất định phải xử lý xong, tôi chỉ có hai ngày mà thôi.”
“Được, tôi đi xử lý ngay.”
Đối phương đứng lên, trước khi đi còn dặn dò Lão Ngũ: “Lão Ngũ, mày cũng kềm tính tình lại đi, đưa anh Bạch về, tối nay mày ở lại bên cạnh anh ấy chăm sóc cho anh ấy.”
“Biết rồi.”