Thấy bọn họ đang nghiêm túc xem, Lục Tĩnh Xuyên tạm thời cũng không quấy rầy, tiếp tục công việc của mình.
Bên kia, Cung Linh Lung cúp điện thoại, chị Ngọc cũng đã bưng đồ ăn lên bàn, tối nay ăn mì, còn có một nồi canh củ cải nấu lòng dê, món ăn đơn giản nhưng lại ấm người.
Cung Vãn Đường đã sắp trở dạ, trong khoảng thời gian này bên ngoài lại là băng thiên tuyết địa, trên cơ bản bà đều không đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà đọc sách dệt áo lông.
“Linh Lung, còn nửa tháng nữa mới đến ngày dự sinh của mẹ, nhưng mẹ có cảm giác sẽ sinh sớm hơn, không thể chờ đến đủ tháng được.”
Lúc trước bà từng sinh con, bản thân lại là bác sĩ, Cung Vãn Đường biết rất rõ tình huống trong cơ thể của mình.
“Mẹ, mẹ đã bắt đầu xuống chậu rồi hả?” Cung Linh Lung vội hỏi bà.
“Đúng vậy, bụng bắt đầu mỏi, cảm giác bụng hơi chùng xuống rồi.”
Cung Linh Lung đã có kinh nghiệm sinh nở, đây là dấu hiệu trước khi sinh của cô, lại nghĩ bà lại là thai phụ lớn tuổi, vội vàng nói: “Mẹ, ngày mai chúng ta vào bệnh viện ở đi, có lẽ mấy ngày tới mẹ sẽ sinh đó.”
Cung Vãn Đường đồng ý: “Được rồi, mẹ ăn cơm xong sẽ gọi điện thoại cho A Tế, bảo ông ấy tan ca lại đi sắp xếp, ngày mai đến đón mẹ đến bệnh viện.”
Hàn Tế vốn dĩ còn cho rằng phải một tuần nữa bà mới sinh, thấy đã có dấu hiệu, ông ấy vội vàng gọi các lãnh đạo trong quân khu đến mở họp ngay trong đêm, bàn giao những công việc cần xử lý gấp trong một tuần tiếp theo đó cho bọn họ.
Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, mấy người Cung Vãn Đường còn chưa thức dậy, ông ấy đã lái xe chạy về đến nhà.
Có chú Hàn ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ, Cung Linh Lung cũng yên tâm, sáng hôm nay lại có lãnh đạo đến đơn vị thị sát mở họp, cô không thể vắng mặt được, cơm nước xong đã vội vàng chạy về đơn vị đi làm.
Khoảng bốn giờ chiều, Cung Linh Lung ở trong văn phòng nhận được điện thoại do chị Ngọc gọi đến: “Linh Lung, Vãn Đường vừa mới vỡ nước ối, đã được đưa vào phòng sinh rồi.”
“Vâng, vâng, con chạy qua đó ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-738.html.]
Cung Linh Lung vội vàng chạy đi tìm chủ nhiệm Dương xin nghỉ, đóng cửa văn phòng lại, xách theo đồ đạc rồi chạy nhanh đến bệnh viện.
“A!”
Cung Linh Lung chạy hơi nhanh, lúc chạy xuống cầu thang lầu hai của tòa nhà văn phòng, suýt chút nữa đã đụng trúng một người đột nhiên xuất hiện, nhưng mà cô lại đỡ được đối phương kịp lúc, hai người chỉ lảo đảo vài bước.
“Bà có sao không?” Cung Linh Lung nắm chặt cánh tay của đối phương.
“Cô đi đường không mang theo mắt à?” Đối phương mở miệng lập tức chỉ trích.
Cung Linh Lung buông cánh tay của cô ta ra, mặt mày lạnh nhạt: “Bà ăn nói kiểu gì thế, rõ ràng là bà đột nhiên lao ra.”
“Tôi to thế này, ai bảo cô…”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên cãi lại, khi gương mặt của Cung Linh Lung ánh vào mi mắt bà ta, con ngươi bà ta co rụt lại, giọng nói lập tức thay đổi ngay: “Cung Vãn Đường!”
Giọng nói của bà ta cực kỳ chói tai, đ.â.m vào lỗ tai làm Cung Linh Lung nhíu mày lại, cô quan sát đối phương vài lần, xác định chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này, nhưng mà trên cơ bản đã xác định người phụ nữ này có thù oán với mẹ cô.
“Không đúng, cô không phải Cung Vãn Đường.”
Người này chính là Tiền Mộng Bình, con dâu trưởng nhà họ Thôi.
Hai tháng trước vụ án của nhà họ Thôi cũng đã được phán xử, chồng của bà ta là Thôi Ninh Viễn bị phán tù chung thân, em chồng Thôi Minh Viễn bị phán năm năm, chồng của chị chồng bị phán nặng hơn một chút, bị phá bảy năm tù.
Mấy năm nay Tiền Mộng Bình đều ở nhà làm nội trợ, không có công việc, cho nên cũng không bị bắt vào đó giáo dục lại.
Lúc bị bắt Thôi Ninh Viễn bị phán rất nhiều tội danh, nhưng bởi vì phối hợp điều tra, chủ động cung cấp rất nhiều chứng cứ phạm tội của mấy người Trương Trọng Kiều, cho nên xét thấy ông ta biểu hiện rất tốt, được xem xét giảm hình phạt.
Mặc dù bảo vệ tính mạng, nhưng tù chung thân cũng đã là đả kích trí mạng đối với ông ta và nhà họ Thôi.