Tiền Mộng Bình rất kính trọng cha chồng, gặp những chuyện lớn thì trên cơ bản đều nghe theo lời ông ta, lúc này lại tiếp tục nói chuyện với bọn họ: “Cha mẹ, trên đường về con gặp được một người, cô ta rất giống Cung Vãn Đường thời còn trẻ, trông khoảng chừng hai mươi tuổi.”
Nói đến Cung Vãn Đường, hai vợ chồng nhà họ Thôi đều thay đổi sắc mặt, mẹ Thôi xụ mặt nói: “Đừng có nhắc đến nó với mẹ.”
Nhà họ Thôi nhanh chóng sụp đổ như thế, hai ông bà già nhà họ Thôi đổ đại đa số trách nhiệm lên trên đầu Cung Vãn Đường, bọn họ cảm thấy nếu không có nhà họ Cung âm thầm đứng phía sau thúc đẩy, nhà họ Thối ẽ không xảy ra chuyện nhanh như thế, cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi như bây giờ.
“Là con gái của Cung Vãn Đường sao?” Ông cụ Thôi hỏi một câu.
“Con không rõ lắm, cũng không thể xác định cô ta là con của ai trong số ba anh em nhà họ Cung. Điều duy nhất con có thể xác định chính là cô ta là con dâu trưởng của phó cục trưởng cục công an Chu Lan Cầm, là vợ của Lục Tĩnh Xuyên.”
Bà ta vừa mới nói xong, bà cụ Thôi lập tức ngẩng đầu lên nói: “Là người sinh được ba đứa con trai đó hả?”
“Lúc đó con đang muốn hỏi cô ta có quan hệ gì với Cung Vãn Đường thì Chu Lan Cầm đến, cô ta gọi Chu Lan Cầm là mẹ, Chu Lan Cầm gọi cô ta là Linh Lung, không biết rõ cô ta họ gì. Con chỉ biết vợ của con út Chu Lan Cầm tên là Giang Vận, vậy cô ta chỉ có thể là con dâu trưởng mà thôi.”
Hai ông bà già nhà họ Thôi nghe được tin tức này, trong lòng bực bội muốn chết.
Lúc trước địa vị của nhà họ Cung cao hơn nhà họ Thôi, hiện tại bọn họ lại quay về kinh đô, địa vị còn củng cố hơn lúc trước, con cháu nhà họ Thôi lại không còn có cơ hội làm chính trị nữa, hoàn toàn ngã vào vũng bùn.
Nghĩ đến sự chênh lệch của hai gia đình và chuyện nhà họ Cung có thể làm nhà họ Thôi sụp đổ một cách dễ dàng, bọn họ lại tức muốn nôn ra máu.
Bà già họ Thôi nghiến răng nói: “Cung Vãn Đường, con nhỏ đê tiện này vừa về kinh đã lập tức tái hôn gả và nhà họ Hàn, cháu gái nhà họ Cung lại gả vào nhà họ Lục, nhà họ Cung lại vẻ vang quay về kinh đô. Lúc trước nhà bọn họ chẳng xảy ra chuyện gì cả, lâu như vậy mới quay về, chỉ vì một căn nhà mà ra tay độc ác với nhà của chúng ta, không thèm nể tình cảm năm xưa chút nào, lúc trước thằng hai phải đuôi mù lắm mới cưới phải nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-743.html.]
Lúc trước khi Cung Vãn Đường đi thêm bước nữa gả cho Hàn Tế, có người đã truyền tin tức về cho nhà họ Hàn, bọn họ biết được tin tức chính xác xong, trong lòng ai nấy đều cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô con dâu mà nhà họ Thôi bọn họ không cần, lại được nhà họ Hàn có địa vị cao hơn nhà họ Thôi rất nhiều coi như báu vật trân quý, chỉ là tái hôn thôi mà còn mở tiệc cưới của cửa hàng quốc tân, các lãnh đạo cao nhất còn đích thân đến dự tiệc chúc mừng, hành vi này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của bọn họ.
“Anh hai không hề bị mù, anh ấy biết ai là trân châu, người bị mù chính là mấy người đó.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Thôi Lan Chi, người trong phòng đều giật mình hết hồn.
Bà cụ Thôi nhìn thấy bà ấy xụ mặt nói: “Con đến rồi lại không chịu đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài nghe lén, đây là giáo dưỡng của con đó hả?”
“Nếu tôi không đứng ở bên ngoài nghe thì tôi còn không biết rằng chuyện đã đến nước này rồi mà mấy người còn chưa từng biết hối cải.”
Thôi Lan Chi không bước vào nhà, vẫn cứ đứng yên ngoài cửa, ánh mắt và giọng điệu đều cực kỳ lạnh nhạt: “Sao mấy người không thử đặt tay lên n.g.ự.c vuốt lương tâm tự hỏi mình xem lúc trước anh hai phải ly hôn có phải là vì mấy người hay không?”
“Chuyện đã đến nước này, vậy mà bà còn dám nhắc đến hai chữ tình cảm, con trai con gái của bà còn chẳng có tình cảm gì với bà, chị ấy chỉ là một người con dâu đã ly hôn từ hai mươi năm trước, có tình cảm gì với mấy người chứ?”
“Vương Mãn Đình cũng chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm, mắc gì chị ấy phải nói chuyện tình cảm với mấy người chứ?”
“Mấy người xứng với hai chữ này à?”
Thái độ của bà ấy cực kỳ hùng hổ mắng một trận, bà già họ Thôi cầm ly lên quăng về phía bà ấy nói: “Thôi Lan Chi, mày ngậm miệng lại cho ta.”