THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Đội trưởng Lục!”

Đêm dài đăng đẳng, Lục Tĩnh Xuyên mới vừa tắm cho ba đứa con xong, chuẩn bị dẫn theo bọn họ lên giường ngủ, bên ngoài đã vang lên tiếng sốt ruột của đội viên, anh vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa: “Hồ Chính, sao thế?”

“Đội trưởng Lục, đội trưởng Quý đã về rồi, Đào Lâm bị thương nặng, tình hình rất nghiêm trọng, chỉ còn đang thoi thóp.”

Hồ Chính chạy đến báo cáo chuyện này rất thân với Đào Lâm, nhìn thấy anh ấy tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài, lại không còn chút sức sống nào quay về, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, một người đàn ông cao to nhưng hiện tại hai mắt lại đỏ hoe.

“Bác sĩ Lý đã đi qua đó chưa?” Lục Tĩnh Xuyên vội hỏi.

“Đi rồi, đang cấp cứu.”

“Được, tôi đã biết rồi, tôi lập tức qua đó ngay.”

Lục Tĩnh Xuyên xoay người quay về, cầm hết toàn bộ thuốc mà mẹ vợ chuẩn bị cho anh đi, sau đó lại dặn dò ba anh em: “Ba đứa ở yên trong phòng, lên giường ngủ trước đi.”

“Cha, cha dẫn con theo đi.” Cung Bồng Trạch chạy đến ôm chặt lấy chân của anh.

“Tiểu Bồng, ngoan, con và hai anh ở lại trong phòng.”

Lục Tĩnh Xuyên nói xong muốn đi, nhưng Cung Bồng Trạch lại túm chặt ống quần của anh, ngửa đầu lên nói: “Cha, con có thể cứu chú ấy.”

“Hả? Con có thể cứu cậu ấy?” Lục Tĩnh Xuyên hơi kinh ngạc.

“Cha đừng hỏi nữa, mau dẫn con đến đó, chỉ cần chú ấy còn một hơi thở là con có thể giữ được tính mạng, sau đó lại phối hợp với thuốc do bà ngoài điều phối, cho dù có bị thương nặng cỡ nào cũng có thể khôi phục.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-747.html.]

Lục Tĩnh Xuyên nghĩ đến bọn họ đều là những đứa nhỏ đặc biệt, cho nên cũng không hỏi thêm nữa, ôm cậu bé lên chạy nhanh ra ngoài, ngoài miệng vẫn còn lớn tiếng nói: “Bé cả, bé hai, hai đứa đi ngủ trước, nhớ đắp chăn cẩn thận.”

“Con biết rồi.”

Hai cha con bọn họ vội vàng chạy đến doanh trướng cách đó không xa, Cung Bồng Trạch được ôm ghé sát vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Cha, lát nữa cha đặt con đến bên cạnh chú ấy, con cần phải chạm vào người chú ý để truyền linh lực cứu người, cần khoảng mười giây. Hiện tại linh lực của con còn rất yếu, chỉ có thể miễn cưỡng cứu chú ấy một mạng, con cứu xong sẽ rất mệt rất muốn ngủ, cha đừng có hoảng, cứ ôm con để con ngủ là được.”

“Tiểu Bồng, có làm cơ thể của con bị thương không?”

Lục Tĩnh Xuyên rất quan tâm đến tính mạng của anh em, nhưng cũng để ý đến sức khỏe của con trai.

“Dạ không, không có ảnh hưởng gì đến cơ thể của con hết, chỉ là bây giờ con còn nhỏ, còn rất yếu nên mới như thế.” Cung Bồng Trạch nói hết cho anh yên tâm.

“Được rồi, chờ sau này chúng ta lại cẩn thận nói chuyện rõ ràng.”

Lục Tĩnh Xuyên dùng một tay ôm lấy cậu bé xông thẳng vào doanh trướng, thấy những người khác đều vây quanh ở bên trong, bác sĩ Lý còn đang cố gắng hết sức để cấp cứu, anh xông đến mép giường, đặt con trai ở bên chân, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu bé, lại nói với đại sư huynh ở bên cạnh nói: “Sư huynh, rót cho em một chén nước, em đút thuốc cho Đào Lâm.”

“Tĩnh Xuyên, là thuốc cứu mạng do sư mẫu làm sao?” Quý Duy hỏi anh.

“Đúng vậy.”

Hai sư huynh đệ bọn họ phối hợp đút thuốc vào trong miệng anh ấy, bác sĩ Lý đang ở bên này dùng máy móc cấp cứu, mọi người đều đang dồn hết lực chú ý vào màn hình ở bên cạnh, không có ai chú ý đến chuyện bạn nhỏ Cung Bồng Trạch đang nắm lấy tay của Đào Lâm.

Lục Tĩnh Xuyên cất bình thuốc đi, thấy con trai đã buông tay Đào Lâm ra, cơ thể hơi mềm nhũn, anh lập tức duỗi tay đỡ lấy cơ thể bé xíu của cậu bé, lại dùng một tay bế cậu bé lên để nhóc con này dựa vào vai mình, âm thầm vỗ nhẹ lưng cậu bé.

“Hửm, nhịp tim đập nhanh hơn rồi, hiệu quả của thuốc này tốt thật đó.”

Bác sĩ Lý vui vẻ, các anh em cùng nhau vào sinh ra tử đứng bên cạnh đều vô cùng căng thẳng, mắt sáng rực nhìn đường gợn sóng phập phồng càng ngày càng rõ ràng trên màn hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi