Chu Lan Cầm nhớ thương chuyện cháu gái, cơm nước xong vội vàng đứng lên, bảo hai đứa con trai cùng bà ấy chạy đến nhà cháu gái, Cung Linh Lung và Giang Vận thì ở lại nhà họ Chu nói chuyện với ông bà.
Lúc bọn họ đi đến cửa nhà họ Trịnh, trùng hợp thế nào mà đứng ở cửa đã nghe được tiếng bà già họ Trịnh kia đang trách mắng Tống Nhan, dùng đủ loại cách buộc cô ấy phải uống thuốc đông y.
“Rầm rầm rầm…”
Chu Lan Cầm nghe được vài câu đã đập mạnh vào cửa nhà.
Người đi ra mở cửa là Trịnh Siêu Lâm, anh ta mở cửa ra thấy dì và hai đứa em họ đến, sắc mặt thay đổi, xấu hổ cười cười nói: “Dì hai, Tĩnh Xuyên, Tĩnh Dương, sao ba người lại đến đây?”
Nhà họ Trịnh đang ăn cơm, đồ ăn đều bày trên bàn, trước mặt những người khác đều là cơm, chỉ có trước mặt Tống Nhan bày một chén thuốc đông y đen thùi.
“Phó cục trưởng Chu, sao hôm nay chị lại có rảnh đến đây, mau mời vào.”
Cha Trịnh nhìn thấy bà ấy cũng thay đổi sắc mặt, âm thầm trừng mắt liếc nhìn mẹ Trịnh, còn giục con trai: “Siêu Lâm, mau mời dì hai và hai đứa em họ của con vào nhà ngồi chơi đi.”
“Dì hai, sao dì lại đến đây?”
Tống Nhan cũng đứng lên, nắm tay kéo con gái đứng lên, dạy dỗ con bé: “Ni Ni, đây là ba dì và cậu họ, mau thưa bà dì và cậu họ đi.”
“Con chào bà dì, chào cậu Xuyên, chào cậu Dương.”
Ni Ni biết bọn họ, nhìn thấy bọn họ lập tức mỉm cười, khi cười trông rất giống Tống Nhan lúc còn nhỏ.
“Ni Ni ngoan quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-763.html.]
Chu Lan Cầm bước chân đi vào nhà, duỗi tay sờ đầu Ni Ni, nhìn thoáng qua chén thuốc nóng hổi bốc khói trên bàn, hỏi Tống Nhan: “Nhan Nhi, con ăn cơm chưa?”
“Dạ, vẫn chưa.” Tống Nhan hơi kéo khóe môi.
“Chưa ăn cơm thì dẫn Ni Ni về nhà ông ngoại ăn cơm đi.”
Sắc mặt Chu Lan Cầm có chút trầm xuống, lại nói với cha mẹ nhà họ Trịnh: “Tôi đã nghe mẹ tôi nói rồi, em gái tôi đã dẫn Nhan Nhi đến bệnh viện khám, cơ thể con bé không có vấn đề gì, bác sĩ nói nó cũng không cần uống thuốc.”
“Mấy người lo lắng đi tìm thuốc bổ hay là bí dược sinh con gì tôi không biết, cháu ngoại nhà họ Chu không có phúc để hưởng mấy cái này, tôi thay mặt chị và anh rể của tôi, từ chối lòng tốt của mấy ngày.”
“Con cháu nhà họ Chu chúng tôi có bệnh thì uống thuốc, không có bệnh ăn nhiều cơm, ăn cơm nuôi cơ thể khỏe mạnh một chút là được, còn những chuyện khác sẽ không suy xét đến.”
Nói xong, bà ấy nói với Tống Nhan đang cúi đầu: “Nhan Nhi, con đi sửa soạn lấy quần áo của con và Ni Ni, trước khi cha mẹ của con về kinh đô, con cứ đến nhà dì hai ở.”
Tống Nhan mấp máy môi, muốn nói gì đó, Lục Tĩnh Xuyên lại nghiêm mặt nói: “Chị Nhan, chị nghe lời mẹ em đi.”
Lục Tĩnh Dương trực tiếp giơ tay kéo cô ấy, lôi cô ấy đi vào trong phòng ngủ dọn dẹp đồ đạc.
“Phó cục trưởng Chu, chị làm thế là có hơi…”
Sắc mặt cha Trịnh không được đẹp cho lắm, còn chưa nói hết câu đã bị Chu Lan Cầm ngắt ngang: “Nếu muốn nói chúng tôi quá đáng thì không cần phải nói, mấy người ghét bỏ chê Nhan Nhi không sinh được con trai thì cứ nói thẳng, mấy người cũng có thể kêu hai đứa nó ly hôn, nhưng mấy người tuyệt đối không nên nhục nhã ăn h.i.ế.p con bé như thế. Nhan Nhi nể mặt Ni Ni, có thể nhường nhịn mấy người. Nhưng mấy người đừng có quên, con bé là cháu nội nhà họ Tống, là cháu ngoại nhà họ Chu, mặt mũi của nhà họ Chu và nhà họ Tống không phải là thứ mà mấy người có thể đánh.”
“Dì hai nó à, chị nói thế là hơi quá rồi, chúng tôi làm thế cũng là vì tốt cho nó thôi. Tôi bỏ công bỏ tiền đi tìm thuốc hay về cho nó cũng không phải là muốn hại nó, tôi chỉ là muốn cho nó sinh một đứa con trai sớm, đủ nếp đủ tẻ, gia đình lại càng hạnh phúc hơn thôi.” Mẹ Trịnh cảm thấy rất ấm ức.
“Trịnh Siêu Lâm!”
Chu Lan Cầm lười đi nói chuyện với bà già này, gọi thẳng họ tên cháu rể.