“Văn Đống, con làm mẹ giật mình, sao đi về mà không có tiếng động nào hết vậy?” Tiền Mộng Bình bị anh ta dọa cho sợ hết hồn.
“Là mẹ không nghe được thì có.”
Thôi Văn Đống buông đồ xuống, đi đến gần hỏi: “Lúc nãy mẹ với ông bà nói ai thế? Sao lại nhắc đến chú hai nữa? Còn nữa, lúc nãy mẹ nói là con gái của chú hai là có ý gì? Chú hai lấy đâu ra con gái?”
Anh ta hỏi liên tục, Tiền Mộng Bình cũng không biết phải trả lời như thế nào, nghĩ bọn họ đều là người trưởng thành rồi, cũng không cần thiết giấu diếm chuyện trong nhà, thấy cha mẹ chồng không ngăn cản, bà ta cũng nói chuyện năm xưa của Thôi Trí Viễn và Cung Vãn Đường cho hai anh em bọn họ biết.
Sau khi hai anh em Thôi Văn Đống nghe xong cũng đều có chút kinh ngạc, anh ta mở miệng hỏi: “Cho nên, lúc trước tại sao chú hai lại ly hôn với thím hai vậy?”
“Mẹ không biết, chắc là sống không hợp nữa.” Tiền Mộng Bình cũng không dám nói thật.
Thôi Văn Đống rất hiểu biết mẹ của mình, cũng hiểu biết ông bà nội, lúc này cũng vừa lúc nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của bọn họ, trên cơ bản đã xác định lúc trước hai người bọn họ ly hôn có liên quan đến ông bà nội và cha mẹ mình.
“Ông nội, bà nội, hai người định làm cái gì? Nhận lại con gái của chú hai hả?” Thôi Phán Nhi hỏi.
Hai ông bà cụ còn chưa trả lời, Thôi Văn Đống đã cười nhạo nói: “Em cảm thấy cô ta sẽ đến nhận thân à? Lúc trước khi nhà họ Thôi chưa sụp đổ thì cô ta cũng chưa từng đến nhận thân, hiện tại còn sẽ đến nhận à? Huống chi người ta là cháu dâu của nhà họ Lục, cháu dâu của nhà họ Chu, cháu gái của nhà họ Hàn, mẹ để nhà họ Cung cũng rất có địa vị, tại sao cô ta phải đến đây nhận đám bà con họ hàng đã sa cơ thất thế như chúng ta chứ?”
Hai ông bà cụ nhà họ Thôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, dựa theo thân phận và bối cảnh hiện tại của Cung Linh Lung, cô tuyệt đối sẽ không đến nhận thân, nói không chừng còn sẽ ghét bỏ chê nhà họ Thôi kéo chân sau cản trở cô ta, bọn họ cũng không cần thiết phải mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-784.html.]
Thấy ông bà nội không nói gì, rõ ràng cũng không có ý định nhận thân, Thôi Văn Đống lại hỏi:”Ông nội, bây giờ ông bà và mẹ điều tra chuyện này, là có kế hoạch gì sao?”
“Cô ta sẽ không đến nhận thân, ông bà cũng không có ý định đi nhận.”
“Lúc trước khi chú hai của con ly hôn, có lẽ không biết chuyện Cung Vãn Đường đã mang thai, nó không biết mình có một đứa con gái.”
“Nó oán hận ông bà, nhưng lại rất áy náy với Cung Vãn Đường, chỉ cần gửi tin tức này cho nó, dựa theo tính cách của nó, nó chắc chắn sẽ nghĩ cách chạy về.”
“Hiện tại trong nhà đã như thế này, cũng chỉ có nó mới có thể giúp một chút, ông cũng không trông ngóng nó có thể cứu được cha của con ra, chỉ hi vọng nó ra mặt chuẩn bị, để cho cuộc sống của mấy đứa trong tù thoải mái một chút, sau đó lại sắp xếp cho mấy đứa một con đường rộng thoáng chút.”
Thôi Văn Đống lạnh nhạt trả lời: “Hai mươi năm qua chú hai chưa từng liên lạc với ông bà, lúc trước cũng chỉ có chút liên lạc với cô út, có lẽ đã oán hận nhà mình rất nhiều, chắc chú ấy cũng giống cô út, ông bà đừng ôm quá nhiều hi vọng thì tốt hơn.”
“Hai đứa nó đều là thứ vô ơn.” Mẹ Thôi mắng.
Thôi Văn Đống chưa từng gặp chị út, chỉ từng nhìn thấy ảnh chụp trong nhà vài lần, không biết nên cũng không tiện đưa ra bình luận về ông ấy, nhưng lúc trước anh ta lại tận mắt nhìn thấy cảnh cô út quyết liệt với nhà mẹ đẻ, là nhà bọn họ có lỗi với bà ấy.
Trong lòng anh ta cũng biết rõ năm năm đó bà ấy vất vả cực khổ thế nào, suy bụng ta ra bụng người, nếu anh ta là cô út, có lẽ anh ta cũng sẽ giống cô út, không bao giờ tiếp xúc với nhà mẹ đẻ nữa.
Anh ta từng nghe nói chú hai từng tiếp thu nền giáo dục cao cấp, là sinh viên đại học, mọi người đều nhận xét khá tốt về chú ấy, ông ấy bỏ đi suốt hai mươi năm liền, không hề tiếp xúc với bà con họ hàng, có lẽ cũng là có chuyện gì đó làm ông ấy hoàn toàn thất vọng buồn lòng cho nên ông ấy mới có thể quyết tuyệt vô tình đến thế.
Năm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, suy nghĩ của Thôi Văn Đống cũng trưởng thành hơn, lạnh nhạt nói: “Bà nội, có nhân tất có quả, thay vì đi oán trách người khác thì còn không bằng tự suy ngẫm lại chính mình. Thật ra nhà chúng ta rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay cũng không liên quan quá nhiều đến người bên ngoài, là nhà họ Thôi đi đường lối không đúng đắn, ngay từ lúc bắt đầu đã đi sai đường, sớm muộn gì cũng sẽ bị sụp đổ mà thôi.”