THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Ba anh em: “… Bây giờ còn sớm lắm, bọn con còn chưa tròn một tuổi nữa.”

“Bây giờ đúng là hơi sớm thật, không cần gấp.”

Lục Tĩnh Xuyên cười cười, lại hỏi một câu: “Đúng rồi, chủ hồn của ba đứa bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba vạn tuổi.”

“Cái gì?”

Hai vợ chồng hết hồn hét thất thanh, Cung Linh Lung còn suýt chút nữa đã té ghế.

“Có cái gì mà ngạc nhiên đâu chứ.”

Lục Trường Khiếu lộ ra vẻ mặt như ông cụ non, lúc nói chuyện lại khá nhỏ: “Tuổi thọ của người ở thế giới tu luyện dài hơn người ở nơi này nhiều, bọn con ba vạn tuổi cũng chỉ coi như là đang trong độ tuổi trẻ trung đầy sức sống nhất trong đời người thôi, có cả đống người tu luyện hơn mười vạn tuổi, còn có một đống ông già hơn trăm vạn tuổi đó.”

Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung: “…”

Con trai của hai người bọn họ lại đến ba vạn tuổi, ba đứa nhỏ cộng lại là chín vạn tuổi, bọn họ nhìn ba nhóc con nhỏ xíu này, da đầu bắt đầu tê rần.

“Mấy đứa đang nói cái gì thế?” Cung Vãn Đường ôm con trai đi ra ngoài.

Cung Linh Lung thu hồi suy nghĩ, sắc mặt bình thường trở lại: “Mẹ, chúng con đang bàn xem tối nay ăn cái gì, chúng ta nấu cá hầm ớt được không?”

“Được đó, đã lâu rồi không được ăn cá hầm ớt, múc riêng một phần canh thanh đạm cho mẹ là được rồi.”

Cung Vãn Đường ôm Xích Xích đến ghế sofa ngồi xuống, nói chuyện với con rể: “Tĩnh Xuyên, dì của con và thằng Thao đến kinh đô trước, chắc vài ngày nữa dượng của con cũng sẽ về, bọn họ thích ăn thịt khô, Linh Lung đã làm không ít, con tìm thời gian rảnh mang một ít qua cho bọn họ.”

“Dì về kinh đô sớm để xử lý chuyện của chị Nhan sao?” Lục Tĩnh Xuyên về nhà rồi còn chưa kịp hỏi chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-787.html.]

“Đúng vậy, chị Nhan ly hôn rồi.”

Cung Linh Lung nói cho anh nghe đầu đuôi mọi chuyện, còn khen ngợi Tống Thao: “Thao đúng là đàn ông, nếu không phải hôm đó em phải đi làm thì em đã dẫn theo ba đứa nhỏ đi qua đó hóng chuyện rồi.”

Mấy ngày nay Tống Thao rất bận rộn, sau khi chị của cậu ấy xử lý thủ tục ly hôn xong, cậu ấy đã chạy ngược chạy xuôi khắp nơi tìm nhà ở, hai hôm trước mới tìm được căn nhà phù hợp.

Ba phòng ngủ hai phòng khách, vị trí nằm ở viện gia thuộc của cơ quan đơn vị, hệ số an toàn rất cao, chỉ có điều nhà hơi cũ nát, đồ nội thất cũng không thể nào sử dụng được, mấy ngày nay cậu ấy đang tìm đội thi công trát vữa sửa chữa lại, lại đặt đồ nội thất mới, mấy ngày nay đang bận rộn chuyển nhà.

Lục Tĩnh Xuyên gọi điện thoại đến nhà họ Tống, cũng đã hỏi được địa chỉ mới của nhà bọn họ, buổi tối ăn cơm chiều xong, Cung Linh Lung chuẩn bị một ít lương thực, rau củ quả và gà vịt cá trứng thịt khô tặng cho nhà dì.

Hôm nay dượng cũng đã đến kinh đô, con trai cả của bọn họ thì phải đến ngày mai mới về, bọn họ đã dọn đến nhà mới, tối nay đã bắt đầu nấu nướng tại nhà mới rồi.

Lúc mấy người Cung Linh Lung đến thì nhà họ Tống mới vừa cơm nước xong, thấy bọn họ tặng nhiều lương thực và đồ ăn như thế đến, Chu Lan Bình vội vàng cầm lấy: “Linh Lung, con thật sự là có hiếu quá rồi, dì cũng không khách sáo với con, tết âm lịch được nghỉ phép nhớ đến nhà dì chơi nhiều hơn, dì nấu đồ ăn ngon cho các con ăn.”

“Dạ được, chờ Càn Tử về, chúng con lại đến đây ăn cơm.”

Cung Linh Lung dẫn mấy đứa nhỏ vào nhà, cũng dạy dỗ bọn họ: “Ba cục cưng, đây là ông dượng, là ông ngoại của chị Ni Ni.”

“Con chào ông dượng.”

“Ngoan quá.” Cha Tống cười nhìn bọn họ, cười nói: “Lần trước gặp ba đứa nhỏ, bọn nhỏ đều vừa ra đời, mới một năm mà đã cao thế này rồi.”

“Ba đứa nhỏ này xinh đẹp đáng yêu quá trời, lại còn thông minh, em chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ nào thông minh như ba đứa này.”

Chu Lan Bình vội vàng mời bọn họ ngồi xuống ghế sofa, thấy con gái đang pha trà, vội vàng lấy các loại ăn vặt ra tiếp đãi bọn họ.

Lục Tĩnh Xuyên đi quan sát mấy căn phòng hỏi: “Càn Tử về thì có đủ chỗ ở không?”

Tống Thao cười nói: “Đủ chỗ chứ, hai đứa em ngủ chung với nhau là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi