“Cậu họ, cậu cười gian quá.”
Bé út đang gặm bánh quai chèo nhìn thấy nụ cười này của Tống Thao, nhịn không được lèm bèm.
Tống Thao: “…”
“Ha ha ha.”
Người cười to nhất chính là Chu Lan Bình, bà ấy giơ tay ôm cục cưng này lên cho cậu bé ngồi xuống đùi mình, cười vui vẻ nói: “Con còn chưa tròn một tuổi nữa đó, học ở chỗ nào thế? Còn biết dùng từ cười gian nữa.”
“Bọn con xem ti vi và radio đó.”
Bạn nhỏ Cung Bồng Trạch thay đổi tư thế lười biếng dựa vào người bà ấy, vừa ăn còn vừa ậm ừ không rõ nói: “Cậu họ, cậu mau sáng tạo ra điện thoại bỏ túi đi, sau này con đếm tiền giúp cậu, nếu như cậu thấy con đếm sai thì có thể dùng tiền chọi con coi như là trừng phạt.”
Tống Thao: “… Má ơi, đây là con nít một tuổi thật đó hả?”
“Lúc Tĩnh Xuyên còn nhỏ cũng rất thông minh, tinh ranh nhạy bén, tuổi còn nhỏ mà đã có một đống mưu mô, tìm mọi cách lừa nó cũng lừa không được, tinh ranh lắm. Linh Lung thì lại càng miễn bàn, cũng vô cùng thông minh, nhà họ Cung bọn họ cũng chẳng có ai ngốc. Con của hai người bọn họ đương nhiên là trò giỏi hơn thầy rồi.”
Chu Lan Bình không nghi ngờ cái gì, theo ý bà ấy, cha mẹ thông minh thì nhất định có thể sinh ra mấy đứa nhỏ càng thông minh hơn.
Cha Tống nhìn thấy cũng cười, nói với hai vợ chồng cháu trai: “Dạy dỗ ba đứa nhỏ này cẩn thận, sau này nhất định sẽ là người nối nghiệp hoàn mỹ.”
“Con cũng không trông chờ vào việc bọn nhỏ trở nên hoàn mỹ, chỉ cần mấy đứa nhỏ khỏe mạnh vui sướng là được rồi.”
Chủ thể của bọn họ ưu tú nổi bật, phân hồn đến nơi này để rèn luyện, Lục Tĩnh Xuyên cũng không yêu cầu bọn họ phải trở nên nổi bật ở nơi này, chỉ hi vọng bọn họ có thể sống nhẹ nhàng vui vẻ một chút, hưởng thụ sự ấm áp của tình thân, đền bù những gì bọn họ khiếm khuyết ở thế giới bên kia.
“Gia đình của hai đứa hạnh phúc, vợ chồng ân ái, tạo cho bọn nhỏ một hoàn cảnh sống và trưởng thành ấm áp hạnh phúc, bọn họ lớn lên ở bầu không khí gia đình như thế này, cũng sẽ tự vui vẻ hạnh phúc thôi.” Chu Lan Bình rất coi trọng vợ chồng son của bọn họ, cũng tin chắc rằng gia đình bọn họ sẽ thật sự sông hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-789.html.]
Cha Tống lại rót thêm nước trà cho bọn họ, cười hỏi: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung, hai đứa có suy xét đến việc sinh thêm sao?”
“Bọn con muốn em gái.” Lục Sơ Minh mở miệng nói.
“Muốn em gái đúng không, được thôi, có ngay.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu đồng ý, nhướng mày nói: “Vậy có phải ba đứa nên đi ngủ riêng rồi không?”
Ba anh em: “…”
“Ha ha.”
Mấy người Chu Lan Bình lại tiếp tục bật cười, Tống Thao cười sặc sụa: “Anh Tĩnh, con cái quá thông minh cũng rất khó xử, đúng không?”
Không chỉ khó xử thôi đâu, Lục Tĩnh Xuyên không thể nào trị được bọn họ, mỗi lần anh nghỉ phép về nhà, hai vợ chồng muốn thắm thiết với nhau một chút, anh còn phải trái thương lượng phải đàm phán với bọn họ, nếu không thì phải tranh thủ lúc bọn nhỏ ngủ say, sau đó đưa bọn họ đến phòng nhỏ bên cạnh, nếu không thì đừng hòng làm vận động vui sướng về đêm.
Ngồi ở nhà họ Tống chơi suốt một buổi tối, mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ, trong phòng khách vang lên tiếng cười không ngừng.
Về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, Hàn Tế đã tắm rửa cho con trai xong rồi, cả gia đình ba người bọn họ đã về phòng nghỉ ngơi trước, mấy người Lục Tĩnh Xuyên cũng rửa mặt đơn giản rồi về nhà ngủ.
Ngày hôm sau lại là một người bận rộn, hai vợ chồng ở nhà g.i.ế.c gà mổ vịt làm cá, chiên thịt làm thịt viên, làm trứng cuộn mì phở, chuẩn bị sẵn sàng cho bữa cơm giao thừa.
Một ngày trước đêm giao thừa, Tống Thao gọi điện thoại đến, là bé cả nghe điện thoại: “Cha, cậu họ tìm cha.”
Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng đi qua nghe điện thoại: “Thao, có chuyện gì thế?”
Cũng không biết Tống Thao ở đầu dây bên kia nói cái gì, sắc mặt của Lục Tĩnh Xuyên dần dần trở nên khó coi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được được, đáp lại: “Anh lập tức đi xử lý ngay.”