Tiền Mộng Bình sải bước xông đến trước mặt người nhà họ Trịnh, chỉ thẳng vào Đỗ Xuân Quyên nói: “Chị Quyên, chị ăn nói bậy bạ cái gì thế, tôi nói Cung Linh Lung là con hoang lúc nào? Mấy ngày hôm trước tôi chỉ hỏi thăm chị chuyện của Cung Linh Lung mà thôi, tôi chưa từng nói Cung Linh Lung là con hoang, sao chị lại vu oan cho tôi chứ?”
Nói xong bà ta lại nhìn về phía Trịnh Siêu Lâm: “Siêu Lâm, lúc trước khi dì nói chuyện với mẹ con, con cũng có mặt, những gì dì hỏi thăm đều là con nói cho dì, từ đầu đến cuối dì chưa từng nói Cung Linh Lung là con hoang gì cả.”
“Dì họ, dì chưa nói gì, là mẹ của con bịa đặt.” Trịnh Siêu Lâm cũng sắp bị mẹ mình chọc cho tức c.h.ế.t rồi.
“Lục Tĩnh Xuyên, cậu nghe thấy rồi đó, tôi chưa từng nói những lời này. Tôi chỉ hỏi thăm bọn họ chuyện về hai mẹ con Cung Linh Lung mà thôi, tôi nghĩ Trịnh Siêu Lâm là cháu rể của nhà họ Chu, chắc là có quen biết Cung Linh Lung, cho nên mới đi tìm bọn họ hỏi thăm.” Tiền Mộng Bình bla bla nói nhanh.
Lục Tĩnh Xuyên hơi híp mắt lại, nguy hiểm hỏi cô: “Bà hỏi thăm chuyện của vợ tôi làm gì?”
“Tôi có quyền không trả lời vấn đề này.”
Tiền Mộng Bình đã hiểu, hôm nay không phải bà ta phạm tội, cũng không phải vụ án của chồng con bà có cái gì thay đổi, mà là Đỗ Xuân Quyên xảy ra chuyện, cục công an gọi bà ta đến chỉ là điều tra theo quy trình mà thôi, bà ta có thể từ chối trả lời những câu hỏi mà mình không muốn.
“Bà có quyền không trả lời, nhưng tôi cảnh cáo nhà họ Thôi mấy người, nếu mấy người dám âm thầm tính kế sau lưng vợ tôi, có ý đồ xấu với em ấy, tôi nhất định sẽ không cho mấy người sống yên.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không sợ người ngoài sẽ chỉ trích anh lấy thế khinh người, nếu đến cả vợ mình mà anh cũng không bảo vệ được, vậy anh liều mạng cố gắng bò lên cao, giành lấy quyền thế địa vị còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Thông qua câu này của anh, hai ông bà già nhà họ Thôi cũng đã xác định, nhà họ Lục, nhà họ Chu và nhà họ Hàn đều đã biết thân phận của Cung Linh Lung, bọn họ cũng đều biết cô là con gái của Thôi Trí Viễn, đã điều tra rõ ràng từ lâu rồi.
“Chúng tôi không muốn làm gì cô ấy cả, cũng không muốn tính kế cái gì, chúng tôi chỉ là đột nhiên gặp được cô ấy ở trên phố, thấy cô ấy giống thằng hai nhà tôi một chút cho nên mới muốn xác nhận một chút mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-793.html.]
“Chúng tôi vốn định tìm mẹ vợ của cậu hỏi thẳng, nhưng lại không tìm được, cho nên mới phải đi tìm Trịnh Siêu Lâm hỏi thăm.”
Người mở miệng nói chuyện là cha Thôi, hiện tại nhà họ Thôi không có tư cách để cống đối với bọn họ, lúc này cũng may là bọn họ không đi tìm hai mẹ con Cung Vãn Đường, nếu không chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi ra ngoài.
“Tiền Mộng Bình, lúc đó rõ ràng em đã nói lúc Cung Vãn Đường và em chồng Thôi Trí Viễn của em ly hôn cũng không có con, em nói thế rõ ràng là đang ám chỉ nói Cung Vãn Đường có hành vi không đứng đắn, Cung Linh Lung là đứa con hoang không biết cha là ai sao.” Đỗ Xuân Quyên lại nhảy cẫng lên, đổ hết mọi trách nhiệm lên người Tiền Mộng Bình.
Tiền Mộng Bình nghe bà ta nói như thế, bực bội, lên giọng nói: “Tôi từng nói lúc bọn họ ly hôn không có con thật, nhưng tôi chưa bao giờ nói Cung Vãn Đường có hành vi không đứng đắn gì, càng chưa nói Cung Linh Lung là con hoang không rõ cha là ai, đây đều là do chị tự ảo tưởng ra.”
“Lúc trước tôi đi tìm hai người hỏi thăm chính là vì phát hiện Cung Linh Lung khá giống thằng hai nhà chúng tôi, cố ý tìm mấy người để hỏi thăm ngày tháng năm sinh của cô ấy. Lúc đó Trịnh Siêu Lâm đã nói cho tôi một ít, tôi cũng đã tính ra, lúc trước khi em hai tôi ly hôn thì trong bụng Cung Vãn Đường đã có thai, cô ấy là con gái của em hai tôi.”
Quát to với bà ta xong, lại quay sang tìm Trịnh Siêu Lâm đối chất: “Siêu Lâm, con nói đi, lúc đó ngoại trừ hỏi thăm con chuyện đó ra, dì họ có nói với mẹ con những lời này hay không?”
“Không có.”
Trịnh Siêu Lâm là người lỗ tai mềm, yếu đuối lại không có chủ kiến, bình thường cũng rất hay nghe lời mẹ, nhưng anh ta cũng biết hiện tại không phải lúc nói dối bảo vệ bà ta.
Thấy mẹ đang định quát mình, anh ta mở miệng chỉ trích trước: “Mẹ, mẹ đừng có làm mình mất mặt hơn nữa có được không?”
“Lúc đó con đã nhắc nhở mẹ rồi, dặn tới dặn lui bảo mẹ đừng có nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thôi và hai mẹ con nhà họ Cung, đừng có nhiều chuyện đi nói ra nói vào, sao mẹ lại không nghe lời của con chứ?”
“Trong nhà vốn dĩ đã đủ rối ren rồi, mẹ không thể an phận một chút, để chúng ta ăn một cái tết yên ổn sao?”
“Gia đình của con đã bị mẹ phá hủy, hiện tại vợ con đã bỏ đi hết rồi, con cũng thành trò cười, hiện tại mẹ lại còn kiếm chuyện, có phải muốn quậy cho con và cha đều mất việc luôn thì mẹ mới hài lòng không hả?”