Ba anh em cũng không chơi cờ, ba cái đầu chụm lại trước chén, mỗi người cầm một miếng thịt ăn ngon lành.
Bọn họ ở thế giới tu luyện đã nếm thử vô số loại món ngon quý hiếm, trước kia bọn họ sẽ không thèm nhìn đến loại đồ ăn bình thường này, nhưng hiện tại có lẽ đã bị hoàn cảnh và cơ thể ảnh hưởng, trở nên cực kỳ thèm ăn, bọn họ cực kỳ thích loại đồ chiên ngập dầu giòn rụm bình thường này.
Nữ đồng chí ở trong phòng bếp bận rộn, Lục Nam Chinh thì chăm sóc ba anh em nhà bọn họ, chờ bọn họ ăn thịt chiên giòn xong rồi, dẫn bọn nhỏ vào phòng vệ sinh rửa tay.
Rửa tay xong đi ra ngoài, Lục Sơ Minh ngẩng đầu lên hỏi: “Ông nội, ông biết chơi cờ nhảy không ạ?”
“Chắc là… Biết.”
Lục Nam Chinh chưa từng chơi, khi còn nhỏ ông ấy không có loại đồ chơi này, nhưng mà từng thấy bọn họ chơi rồi.
“Ông nội, ông chơi cờ với bọn con đi, người càng nhiều chơi càng vui.”
Ba người bọn họ chơi chán rồi, tính kêu thêm vài người chơi chung, liên tục mời ông ấy, còn mời Giang Vận và Lục Thu Đồng: “Thím, cô, hai người cũng chơi chung đi, chúng ta chơi sáu người.”
“Ba đứa con nít một tuổi bọn con lại muốn chơi với bọn thím đó hả?” Giang Vận nhướng mày.
“Thím, thím đừng xem thường bọn con, thím chưa chắc có thể thắng được bọn con đâu.”
Cung Bồng Trạch dọn cờ nhảy đến bên cạnh bàn trà, còn hào phóng thò tay vào túi lấy ra một đồng tiền nói: “Chúng ta đặt cược đi, con đặt một đồng tiền, nếu thua thì tiền sẽ là có thím.”
Giang Vận: “… Ui cha, mấy đứa còn biết đặt cược nữa à?”
“Bọn con đã chơi với mẹ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-798.html.]
Bạn nhỏ Cung Bồng Trạch đã quá quen với chuyện này rồi, dù sao mẹ cậu bé đều sẽ nhận.
Lục Nam Chinh ngồi xuống ghế sofa, lấy mười đồng tiền từ trong túi ra, cười nói: “Được rồi, chúng ta cũng đặt cược tiền đi.”
Chu Lan Cầm lại bưng một đĩa thịt chiên giòn đi ra ngoài, thấy bảy cái đầu tụm lại một chỗ, Lục Tĩnh Dương ở bên cạnh cười không ngừng, vỗ nhẹ người cậu hỏi: “Đang làm cái gì thế?”
“Ba anh em đang hạ chiến thư chơi cờ nhảy, còn cá cược nữa, ba người lớn sắp thua rồi.” Lục Tĩnh Dương đang nhìn vô cùng vui vẻ.
Chu Lan Cầm cũng nhích lại gần xem, thấy trên bàn bày mười mấy đồng tiền và vẻ mặt nắm chắc thắng lợi của ba anh em, mím môi bật cười: “Ba người là người lớn, phải cố lên đó, nếu mà thua ba người bọn họ, bị nói ra ngoài cũng mất mặt lắm.”
“Ba đứa nhỏ này đúng là thành tinh thật rồi.” Giang Vận thở dài nói.
“Nói bậy.”
Lục Tĩnh Dương nhéo mặt cô ấy, thấy hiện tại cô ấy là người biểu hiện kém nhất, cười nói; “Để anh giúp em, cố gắng đừng thua quá khó coi.”
Chu Lan Cầm bưng chén không quay về phòng bếp, cười nói cho con trai cả và con dâu cả chuyện trong phòng bếp, Lục Tĩnh Xuyên nghe vậy cười nói: “Lại đang kiếm thêm thu nhập đó, đang kiếm tiền tiêu vặt cho con đây mà.”
Ba anh em con giàu hơn anh nhiều, bọn nhỏ đều rất khinh thường vài đồng tiền lẻ trong túi anh, có đôi khi thấy anh mua đồ mà trả bằng tiền hào thì vô cùng khinh bỉ, ba đứa nỏ sẽ vô cùng hào phóng mà thưởng cho anh ba năm đồng.
“Dựa theo năng lực kiếm tiền này của bọn họ, sau này hai vợ chồng chúng ta có thể về hưu hưởng phúc sớm rồi.” Cung Linh Lung buồn cười cảm thán.
Chu Lan Cầm cười liếc nhìn cô: “Con mới vừa đi làm một năm mà đã nghĩ đến chuyện về hưu rồi à.”
“Đương nhiên là phải về hưu sớm rồi, cả đời không dài, bọn con phải sắp xếp thời gian để làm chuyện mình thích, còn phải dành thời gian đi ngắm nhìn thế giới, quan sát non sông gấm vóc của chúng ta.”
Cung Linh Lung cũng không có ý định đặt trọng tâm cả đời mình vào công việc, cũng không có ý định trở thành nữ doanh nhân coi trọng sự nghiệp, cô cũng sẽ không buông bỏ công việc ở nhà chuyên tâm nội trợ, cô sẽ cố gắng cân bằng giữa công việc và gia đình, sẽ cố gắng rút thời gian rảnh làm bạn với chồng con, cố gắng xây dựng một gia đình hạnh phúc lại ấm áp.