Ánh đèn trong phòng hơi tối, lúc này bà ấy đến gần, Bạch Thủy Tiên cũng cẩn thận quan sát bà ấy, cứ có cảm giác bà ấy khá quen mặt, giống như đã từng gặp được ở nơi nào, nhìn thấy bà ấy cứ có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
“Dì của Tiểu Lục, xin hỏi chị họ gì thế?”
“Tôi họ Chu.”
Chu Lan Bình ngồi xuống mép giường, cười giới thiệu chồng con của mình cho bà: “Đây là chồng của tôi, tên Tống Kim Nghiêu, đây là con trai út của tôi, tên là Tống Thao.”
“Chào đồng chí Tống.” Bạch Thủy Tiên chào hỏi đơn giản.
Tống Kim Nghiêu thấy bà ăn nói bình tĩnh tự nhiên, không hề có cảm giác gò bó căng thẳng giống như mấy người phụ nữ ở nông thôn bình thường, ông ấy ngồi xuống cạnh vợ, cười hiền hòa: “Đồng chí Bạch, chào chị, chị phẫu thuật xong cảm thấy như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, khôi phục khá tốt, cảm ơn hai người đã quan tâm, cũng cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”
Bạch Thủy Tiên thoáng di chuyển cổ nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Chu Lan Bình, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: “Đồng chí Chu, tôi cảm giác chị có chút quen mặt, hình như là đã gặp chị ở nơi nào rồi.”
“Ồ?”
Chu Lan Bình có hơi kinh ngạc, bà ấy nhìn hai mẹ con nhà họ Bạch cũng không cảm thấy có chút quen thuộc nào.
Bạch Thủy Tiên xác định bà không gặp bà ấy ở huyện Dương, nghĩ đến lúc trước Lục Tĩnh Xuyên nói nhà của anh ở kinh đô, vội hỏi một câu: “Đồng chí Chu, chị là người kinh đô sao?”
“Đúng vậy, hai vợ chồng chúng tôi đều là người sinh ra và lớn lên ở kinh đô, sáu năm trước mới chuyển đến thành phố Đàm làm việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-83.html.]
Lúc trước Chu Lan Bình đã nghe con trai và cháu trai kể về tình cảnh của bà, hiện tại nhắc đến đề tài này, bà ấy cũng thử hỏi: “Mẹ Linh Lung, em cũng là người kinh đô sao?”
Bạch Thủy Tiên khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng sinh ra và lớn lên ở kinh đô.”
Bà ấy trả lời vấn đề này, ngoài ra cũng không muốn nói quá nhiều.
Chu Lan Bình nhìn gương mặt này, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một bóng dáng quen thuộc lại mờ ảo, bừng tỉnh nhớ ra: “Đồng chí Chu, chị có quen biết Chu Hoài Hữu không?”
“Em quen biết em trai tôi à?” Chu Lan Bình có hơi kinh ngạc.
Bạch Thủy Tiên nghe thế cười cười nói: “Có quen biết, tôi đã nói là trông chị có chút quen mặt mà, chị giống Chu Hoài Hữu ba bốn phần.”
“Ui cha, thì ra em là người quen của em trai tôi à.”
Chu Lan Bình cười cười, nhìn con trai và cháu ngoại, bắt đầu giới thiệu cho bà: “Nhà của chúng tôi có tổng cộng năm anh chị em, con cả và con thứ tư là con trai, con thứ hai, thứ ba và thứ năm là con gái, anh cả lớn nhất, tôi đứng thứ hai, mẹ của Tĩnh Xuyên là em ba, Hoài Hữu là em tư, ngoài ra còn có một cô em gái út nữa.”
Trong đầu Bạch Thủy Tiên hiện lên một ít ký ức xa xăm, cười nhạt nói: “Chu Hoài Hữu là bạn cùng lớp với anh hai tôi, khi đó mấy đứa con trai bọn họ cứ thích gây sự nghịch ngợm khắp nơi, sau khi tan học còn thường xuyên đến nhà của tôi chơi. Tôi nhớ rõ lúc đó anh ấy cực kỳ xấu tính nghịch ngợm, còn thích ăn h.i.ế.p con gái, mỗi ngày đều thích hù dọa trêu đùa con gái, phải chọc cho người ta khóc mới chịu ngừng, là hỗn thế ma vương ai gặp cũng sợ.”
“Ha ha…”
Nhắc đến chuyện em trai khi còn nhỏ, Chu Lan Bình vui vẻ cười to, gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy, từ nhỏ cái thằng đó đã là hỗn thế ma vương siêu nghịch ngợm, mỗi ngày đều bị đánh, cha của tôi thường xuyên cầm theo chày gỗ đuổi theo nó chạy khắp sân đánh đòn.”
“Sự tích gây sự nghịch ngợm khi còn nhỏ của thằng đó thật sự là đếm không hết, để lại quá nhiều ấn tượng khó phai trong lòng mấy cô gái cùng tuổi, cho nên sau này đến tuổi kết hôn, mấy cô gái bị nó ăn h.i.ế.p đều không muốn đi xem mắt với nó, kiên quyết không muốn gả cho nó.”