Bên phía Tôn Đĩnh nhận được đơn hàng lớn này của cô, ngày hôm sau lập tức sắp xếp chia công nhân thành ba ca sản xuất ngày đêm, nhà cung ứng nguyên vật liệu hợp tác với nhà máy kẹo cũng lập tức tranh thủ cung ứng hàng hóa, quá trình sản xuất vẫn cứ tiến hành đâu vào đấy.
Ngày hôm sau Cung Linh Lung mời hai người bọn họ đến nhà máy kẹo tham quan, bởi vì làm ngành thực phẩm, cho nên nơi này có yêu cầu rất cao đối với việc vệ sinh.
Lúc còn ở nước ngoài Hoắc Tâm Quỳnh đã đi tham quan rất nhiều nhà máy, cũng đến nhà máy quốc doanh trong nước tham quan rồi, chờ đến khi thay quần áo đi vào nhà máy sản xuất của nhà máy kẹo rồi, thấy mọi thứ nơi này đều sạch sẽ ngăn nắp, toàn bộ công nhân đều mặc áo khoác trắng, đội nón đeo khẩu trang làm việc, gật đầu lia lịa khen ngợi: “Linh Lung, nhà máy thực phẩm là phải quản lý như thế này mới đúng, sạch sẽ vệ sinh, con làm tốt lắm.”
“Dì Hoắc, cậu cả, đi thôi, chúng ta đi vào trong tham quan, hai người lại chỉ dạy cho con, con sẽ lập tức sắp xếp chỉnh đốn và cải cách những nơi không đủ tiêu chuẩn ngay.” Cung Linh Lung ở đàng trước dẫn đường và giới thiệu.
Bọn họ ở bên này tham quan nhà máy, gia đình Thôi Trí Viễn lại vừa mới ăn sáng xong, ông ấy đang chuẩn bị đi đến ủy ban cách mạng, lại gặp được bạn học cũ ở ngay cửa nhà ăn.
“Trí Viễn!”
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, Thôi Trí Viễn cũng buột miệng thốt lên tên của đối phương: “Hoài Dân.”
Bạn học cũ đã hơn hai mươi năm không gặp, lại gặp được nhau đều vô cùng vui vẻ, hai người cho nhau một cái ôm chặt, Hà Hoài Dân nhìn thấy ông ấy cũng rất kích động nói: “Không phải anh đã ra nước M rồi sao? Về nước lúc nào thế?”
“Mới về ngày hôm qua.”
Cuối cùng cũng gặp được bạn học cũ, trong lòng Thôi Trí Viễn cũng yên tâm hơn một chút, thấy ông ấy còn có bạn đi cùng, vội hỏi: “Anh đang làm việc à?”
“Hôm nay là chủ nhật được nghỉ, nhà tôi có hai bà con xa từ nơi khác đến, tôi dẫn bọn họ đến nơi này làm thủ tục thuê phòng.”
Hà Hoài Dân cũng nhìn về phía mấy người Lương Vịnh Văn, nhìn thấy Thôi Tư Vi đứng bên cạnh có gương mặt rất giống Thôi Trí Viễn, ánh mắt khẽ d.a.o động nói: “Trí Viễn, đây là con của anh à?”
“Đúng vậy, đây là vợ tôi, Lương Vịnh Văn, đây là hai đứa con.”
Thôi Trí Viễn giới thiệu cho đôi bên, chờ bọn họ chào hỏi đơn giản xong, mới nói: “Hoài Dân, hôm nay anh có rảnh không? Tôi vừa mới về kinh đô, muốn hỏi thăm anh chút chuyện trong nhà tôi.”
Nói đến chuyện nhà họ Thôi, Hà Hoài Dân nhíu mày nói: “Anh không liên lạc với người trong nhà à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-864.html.]
“Không có.” Thôi Trí Viễn ngập ngừng khó xử.
Hà Hoài Dân biết chuyện của nhà họ Thôi: “Trí Viễn, anh chờ tôi một chút, tôi dẫn hai anh em này đi vào làm thủ tục thuê phòng trước, chờ xong xuôi rồi lại ra tìm anh.”
“Hoài Dân, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Anh nói đi.”
Lúc trước Hà Hoài Dân khá thân thiết với ông ấy, cũng từng đến tham dự hôn lễ của ông ấy và Cung Vãn Đường, mãi đến sau này ông ấy đến nước M mới mất liên lạc.
Thôi Trí Viễn muốn nhờ đối phương làm người bảo đảm cho mình, như vậy thì ông ấy có thể tiếp tục ở lại khách sạn rồi, chờ ông ấy nói xong, Hà Hoài Dân không chút do dự đồng ý ngay: “Được thôi, anh đi tìm người phụ trách đi, tôi đứng ở quầy lễ tân chờ anh.”
“Cảm ơn anh nhiều, Hoài Dân.” Thôi Trí Viễn lại nói cảm ơn với ông ấy.
“Bạn bè với nhau, có gì mà khách sáo chứ.”
Hà Hoài Dân lễ phép lại xa cách gật đầu chào hỏi Lương Vịnh Văn, sau đó dẫn theo bà con của mình đi vào làm thủ tục.
Có ông ấy làm người làm chứng bảo đảm, Thôi Trí Viễn thuận lợi nhận được giấy chứng nhận thường trú, lại quay đầu thương lượng với mấy người Lương Vịnh Văn: “Anh đi gặp mặt bạn, buổi trưa sẽ không về ăn cơm, em với con tự ăn uống đi.”
“Cha, con đi với cha.” Thôi Tư Vi nói.
“Được rồi.”
Thôi Trí Viễn đồng ý, nói với bạn học cũ: “Hoài Dân, đằng trước có một tiệm trà, chúng ta qua bên đó vừa uống trà vừa nói chuyện được không?"
“Được chứ, suốt hai mươi năm không gặp, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đây.”
Hà Hoài Dân lại gật đầu chào Lương Vịnh Văn lần nữa, cũng không nói chuyện với bà ta, xoay người đi với hai cha con bọn họ.