Thôi Trí Viễn cẩn thận cất ảnh chụp đi, lại nhờ bạn giúp đỡ: “Hoài Dân, anh có thể điều tra địa chỉ hiện tại của bọn họ giúp tôi được không? Hôm qua lúc về nước tôi gặp được Cung Thành Tuấn trên máy bay, lần này anh ấy về kinh đô chắc chắn là để thăm mẹ con bọn họ, lúc đó tôi không đủ can đảm để đi lên nói chuyện với ông ấy.”
Hà Hoài Dân cũng có thể hiểu được tâm trạng của ông ấy, gật đầu đồng ý: “Được rồi, tôi về nhà sẽ nhờ mẹ tôi đi hỏi thăm.”
“Cảm ơn anh, Hoài Dân.” Thôi Trí Viễn trịnh trọng cảm ơn ông ấy.
“Đều là bạn học với nhau, không cần khách sáo như thế.”
Hà Hoài Dân không tiện hỏi quá nhiều về chuyện đời tư của ông ấy, lại nói: “Còn địa chỉ nhà em gái của anh, tôi cũng sẽ đi tìm kiếm giúp anh. Hiện tại cô ấy đang đi làm ở đơn vị cơ quan, nhưng cụ thể là đơn vị nào tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà vợ tôi là người phụ trách công việc sửa lại những vụ án xử sai trong mười năm qua, chắc là sẽ điều tra được rất nhanh, có thông tin gì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho anh, anh cũng đừng mù quáng đi khắp nơi nhờ vả người khác.”
“Hoài Dân, tôi sẽ không nói lời cảm ơn nữa. Lần này tôi quay về sẽ ở lại một khoảng thời gian, sẽ hẹn gặp những bạn bè khác, chờ tuần sau anh được nghỉ, chúng ta lại gặp mặt trò chuyện tâm sự nhiều hơn.”
“Được thôi.”
Hai người trao đổi số điện thoại, sau đó lại nói đến rất nhiều chuyện khác, tập trung nói đến những quá khứ nặng nề trong nước mấy năm qua.
Buổi trưa bọn họ lại cùng nhau ăn một bữa cơm, tiễn Hà Hoài Dân đi rồi, Thôi Tư Vi mới hỏi chuyện mà cậu quan tâm nhất: “Cha, cha không biết cha còn có một đứa con gái sao?”
Đây là chuyện Thôi Trí Viễn áy náy nhất, chỉ cần nghĩ đến là trái tim như bị đao cắt, mặt cương cứng gật đầu: “Lúc ly hôn, cha không biết vợ trước đã có thai.”
“Cho nên hôm qua cha nói cha còn nợ hai người, là bọn họ sao?” Thôi Tư Vi hỏi lại.
“Ừ.”
Thôi Trí Viễn tự nhận mình không lỗi gì với ai, nhưng lại nợ hai mẹ con Cung Vãn Đường rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-869.html.]
Thôi Tư Vi biết ông ấy muốn bù đắp, ngày hôm qua cũng đã nhắc đến gia sản, cũng trưng cầu ý kiến của cậu, vội nói: “Cha, cha muốn đền bù cho bọn họ, con sẽ không ngăn cản, nhưng mà mẹ và chị chắc chắn sẽ kiếm chuyện, tốt nhất là cha nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”
“Cha biết.”
Trong lòng Thôi Trí Viễn biết rất rõ, nhưng thái độ của Lương Vịnh Văn sẽ không thể d.a.o động quyết tâm của ông ấy, tất cả mọi sản nghiệp và tiền bạc của ông ấy đều nằm trong tầm khống chế của chính mình,ông ấy có quyền tự chủ phân phối mọi thứ.
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, hai cha con bọn họ lại chạy đến nhà sách Tân Hoa, tìm một lúc lâu mới tìm được báo hồi đầu năm cũng nhìn thấy bài viết về trạng nguyên đại học trên đó.
Thôi Trí Viễn coi nó như báu vật mà cất đi, mới vừa quay về khách sạn ngồi xuống vài phút, chưa nói chuyện được với hai mẹ con Lương Vịnh Văn mấy câu thì Hà Hoài Dân đã gọi điện thoại đến.
“Hoài Dân, cảm ơn, tôi đi tìm Lan Chi trước.”
Có vợ của Hà Hoài Dân giúp đỡ, không bao lâu sau đã tìm được đơn vị công tác và địa chỉ nhà của Thôi Lan Chi,ông ấy lập tức gọi điện thoại đến báo ngay.
Thôi Trí Viễn ghi lại địa chỉ, nhanh chóng đi về phòng đón con trai nói: “Tư Vi, đi thôi, chú Hà đã tìm được địa chỉ của cô út rồi, con và cha đi thăm cô út thôi.”
“Em và con cũng đi nữa.”
Lúc nãy Lương Vịnh Văn ở trong phòng con trai hỏi thăm tình hình, nhưng Thôi Tư Vi rất thông minh, những chuyện nên nói đều nói, chuyện không nên nói lại không nhắc đến câu nào.
Bà ta chủ động muốn đi cùng, Thôi Trí Viễn cũng không từ chối, cầm theo đồ đạc rồi vội vàng đóng cửa xuất phát.
Chờ đến khi bọn họ tìm đến nhà của Thôi Lan Chi thì cửa nhà đóng chặt, không có ai ở trong nhà, gõ cửa một lúc lâu cũng không có ai trả lời.
Sau đó có hàng xóm ở kế bên báo cho bọn họ biết: “Ba mẹ con nhà này mới vừa đi ra ngoài không lâu, nói là đến đơn vị lãnh vật tư gì đó, mấy người chờ chút đi, chắc là sắp về rồi.”
“Cảm ơn chị.”