THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Thôi Trí Viễn biết bà ấy nói thế là có ý gì, lộ ra vẻ cười khổ: “Lan Chi, ly hôn với Vãn Đường chính là chuyện sai lầm nhất trong đời của anh, cũng là chuyện khiến anh áy náy nhất. Hiện tại đã hai mươi năm qua đi, không phải hai mươi ngày, em ấy và cuộc sống của em ấy đều đã thay đổi từ lâu rồi, anh biết anh và em ấy đã không còn khả năng gì nữa, lần này anh quay về cũng không nghĩ đến chuyện hàn gắn lại cái gì.”

“Em ấy còn sống tốt, cả hai người bọn họ khỏe mạnh, sống hạnh phúc, anh cũng yên tâm rồi.”

“Chỉ có điều anh muốn gặp bọn họ, anh muốn gặp mặt đứa con mà anh chưa từng gặp mặt. Anh là cha ruột của con bé, lại không biết đến sự tồn tại của con bé, là anh có lỗi, anh muốn cố gắng bù đắp cho bọn họ.”

Thôi Lan Chi cũng hiểu được tâm trạng hiện tại của ông ấy, cũng hiểu ý ông ấy, chỉ nói: “Anh hai, em cũng không biết hiện tại bọn họ ở nơi nào, nhưng mà em có thể liên lạc với bọn họ. Thái độ của Vãn Đường đối với em cũng coi như khá tốt, em liên lạc với chị ấy báo tin trước, để chị ấy và con bé chuẩn bị sẵn tâm lý, lại hỏi ý kiến của bọn họ”

Thôi Trí Viễn suy nghĩ một chút, nếu ông ấy xúc động chạy đến gặp bọn họ, có lẽ sẽ làm con gái phản cảm về ông ấy, gật đầu đồng ý nói: “Được rồi, em liên lạc với bọn họ giúp anh trước, nói cho bọn họ biết suy nghĩ của anh. Anh quay về đây cũng không có ý định muốn quấy rầy cuộc sống hiện tại của bọn họ, anh chỉ muốn gặp hai mẹ con, trò chuyện với bọn họ mà thôi.”

“Ừ.”

Thôi Lan Chi gật đầu nói: “Lần này anh quay về chắc là còn có chuyện khác muốn xử lý, anh cứ đi xử lý những chuyện đó trước đi, chờ em xác nhận với bọn họ xong lại báo tin cho anh biết.”

Thôi Trí Viễn mở túi lấy giấy bút ra, ghi lại địa chỉ và số liên lạc của khách sạn cho bà ấy nói: “Lan Chi, hiện tại anh đang ở nơi này, đây là số điện thoại của khách sạn, em cứ gọi điện thoại đến cho anh vào buổi trưa hoặc buổi tối.”

Thôi Lan Chi cất tờ giấy đó vào trong ngăn tủ, lại hỏi ông ấy: “Anh có cần em đi chung với anh không?”

“Anh hiểu biết tính cách của bọn họ, em đừng đi qua đó.”

Thôi Trí Viễn không muốn để bà ấy đi qua đó nghe những lời khó nghe, cũng không nói đến chuyện của người nhà họ Thôi nữa, ngược lại hỏi thăm chuyện của ba mẹ con bọn họ: “Hiện tại em đi làm có vất vả lắm không? Chỗ em làm cách nơi này bao xa? Trường học của hai đứa Hiểu Lỗi cách nhà xa lắm không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-874.html.]

“Công việc cũng không tính là quá vất vả, đều chỉ là chút chuyện lặt vặt thôi.”

“Em đi làm đạp xe đạp nửa tiếng đồng hồ, trường học của hai đứa nhỏ Hiểu Lỗi cách nhà không xa, đi bộ chừng năm phút là đến, chỉ có điều chất lượng dạy học của ngôi trường này khá bình thường. Các giáo viên giảng dạy trong học kỳ này đều là do các thanh niên trí thứ quay về thành phố, mấy năm nay bọn họ bận rộn xây dựng nông thôn, bỏ bê toàn bộ trí thức và việc học, dạy học cũng có chút miễn cưỡng.”

“Em đang định đổi trường học khác cho hai đứa con, cũng đều hỏi thăm rõ ràng rồi, chỉ là có hơi xa, còn xa hơn đơn vị mà em đang đi làm, em có chút lo lắng cho sự an toàn của bọn họ.”

Thôi Trí Viễn hỏi: “Trường học và đơn vị làm việc của em ở cùng một hướng sao?”

“Đúng vậy, ở rất gần đơn vị của em”

“Lan Chi, anh đến khu vực quanh trường mua cho em một căn nhà, ba mẹ con của em trực tiếp chuyển nhà qua đó đi.” Thôi Trí Viễn lập tức quyết định.

“Anh hai, không cần đâu, không cần, em ở chỗ này khá tốt, đây là nhà do đơn vị phân phối.” Thôi Lan Chi không muốn thêm phiền cho ông ấy.

“Lan Chi, anh và Hoài Dân đã cẩn thận điều tra rồi, thời kỳ đặc biệt đã kết thúc, hiện tại đã có thể giao dịch bất động sản.”

“Tuy rằng đây là nhà do đơn vị phân phối, nhưng hoàn cảnh vệ sinh thật sự có hơi kém, cũng có chút chật chội, Hiểu Lỗi Hiểu Nguyệt đều đã lớn rồi, bọn họ cũng nên có phòng riêng có không gian riêng, em không suy xét cho mình thì cũng phải tính toán cho bọn nhỏ chứ.”

“Em không cần nghĩ anh sẽ tốn kém này nọ, đời này anh hai chỉ có lỗi với ba người, một là Vãn Đường, hai là Linh Lung, ba chính là em, anh sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho các em”

“Anh hai cũng không có bản lĩnh gì khác, hiện tại điều duy nhất anh có thể làm chính là bù đắp về phương diện kinh tế, hi vọng các em đều sẽ sống tốt hơn một chút.”

Thôi Trí Viễn vốn dĩ muốn dẫn ba mẹ con bọn họ đến nước M sinh sống, nhưng cẩn thận ngẫm lại, em gái út chắc chắn sẽ không đồng ý, hai đứa cháu ngoại cũng còn nhỏ, hiện tại đi qua đó sẽ không quen, chờ sau này bọn họ lớn hơn một chút lại sắp xếp sẽ ổn thỏa hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi