Sáng sớm hôm sau, Thôi Lan Chi xin nghỉ nửa ngày, đầu tiên là cùng anh hai đi đặt tiệm cơm, đặt phòng xong lập tức đi đến buồng điện thoại ven đường gọi điện thoại cho Cung Vãn Đường.
“Anh hai, Vãn Đường nghe điện thoại, chị ấy đồng ý rồi, gia đình chị ấy sẽ đến đúng hẹn.”
Thôi Lan Chi cúp điện thoại xong lập tức nói cho ông ấy, thấy ánh mắt ông ấy vô cùng phức tạp, vui sướng và áy náy đan xen nhau, bà ấy cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ vỗ nhẹ lên vai ông ấy, nói sang chuyện khác: “Hiện tại đi gặp bọn họ sao?”
“Đi bệnh viện trước, anh dẫn em đi khám bệnh mua thuốc, chờ lát nữa lại đi gặp bọn họ sau.”
Thôi Trí Viễn coi trọng chuyện của bà ấy hơn, cũng gọi cháu trai cháu gái: “Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt, đi thôi, chúng ta cùng nhau đến bệnh viện, để bác sĩ kê đơn một ít thuốc canxi và thực phẩm dinh dưỡng cho bọn con, hai đứa đều đã đến giai đoạn phát triển cơ thể, phải ăn một chút thực phẩm dinh dưỡng mới có thể cao lên được.”
Hai anh em bọn họ đều có dáng người trung bình, trình độ sinh hoạt trong mấy năm nay khá bình thường, mặt hai anh em đều có chút vàng vọt và gầy ốm, trông giống như suy dinh dưỡng.
“Cảm ơn cậu hai.” Hai đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn lễ phép.
“Đi thôi.”
Thôi Trí Viễn ôm lấy vai Hiểu Lỗi, tính toán đi đến trạm xe buýt gần đó.
Thôi Lan Chi đi được vài bước mới nhớ đến một chuyện: “Anh hai, mỗi ngày Văn Đống đều ở bên ngoài bán hàng, bình thường thằng bé đều bán ở quảng trường phố Đồng La, cách nơi này không xa, anh có muốn đi qua đó gặp mặt thằng bé một chút không?”
Tuy rằng đã hai mươi năm rồi không về, Thôi Trí Viễn vẫn còn biết được những phương hướng đại khái của các con đường trong kinh đô, gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi gặp thằng bé đi.”
Bình thường Thôi Văn Đống đều bán hàng rất sớm, mỗi ngày trời vừa sáng đã chạy đến kho hàng lấy hàng hóa, vội vàng mở sạp bán hàng, sáng sớm hôm nay đạp xe ba bánh đi nhập hàng dưa hấu, táo và đồ biển khô, lúc này trước sạp hàng có rất nhiều phụ nữ đang lựa chọn hàng hóa, anh ta đang vô cùng kiên nhẫn chào hàng và cân hàng hóa.
Hôm nay anh ta nhập không ít đồ biển khô, chủng loại đa dạng, tôm khô, tảo tía, rong biển, mực khô và bạch tuộc đều có đủ, chất lương rất tốt, không thua kém cửa hàng quốc doanh chút nào, giá cả rẻ lại còn không cần phiếu, rất được những đồng chí nữ phụ trách việc bếp núc trong nhà yêu thích.
Lúc mấy người Thôi Lan Chi đến, anh ta đang vô cùng bận rộn, bà ấy bảo mấy người Thôi Trí Viễn đứng ở bên cạnh chờ một chút, bà ấy đi qua giúp đỡ: “Văn Đống, sáng nay Phán Nhi không đến giúp con sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-881.html.]
“Ủa, cô út, sao cô lại đến đây?”
Thôi Văn Đống đang ngồi xổm, Thôi Lan Chi đứng vừa lúc cản mất người phía sau, anh ta cũng không nhìn thấy Thôi Trí Viễn.
“Cô cố ý đến tìm con, con làm việc tiếp đi, chờ làm xong rồi lại nói tiếp.” Thôi Lan Chi tiến lên giúp một chút.
Bận rộn suốt mười phút, hàng hóa trên xe ba bánh bán gần xong, sáng hôm nay bán rất đắt, lợi nhuận cũng cao, tâm trạng Thôi Văn Đống khá vui vẻ, cười hỏi: “Cô út, cô ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì con mời cô ăn.”
“Cô ăn rồi.” Thôi Lan Chi hơi cong môi cười nói.
Lúc này Thôi Trí Viễn mới dẫn theo mấy đứa nhỏ đến, Thôi Văn Đống cũng nhìn thấy ông ấy, nhìn thấy người đàn ông mặc áo vest mang giày da, khí chất nho nhã khéo léo, gương mặt có chút giống anh ta, con ngươi hơi co rụt lại, buột miệng thốt lên: “Chú hai.”
“Văn Đống.”
Lúc trước khi Thôi Trí Viễn xuất ngoại, trong nhà chỉ mới có một đứa cháu trai là Thôi Văn Hào, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cháu trai thứ hai.
Thôi Văn Đống không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp được chú hai, nhìn thoáng qua Thôi Tư Vi đứng bên cạnh ông ấy, cười cười nói: “Đây là em họ sao?”
“Ừ, đây là con trai của chú, Thôi Tư Vi.”
Thôi Trí Viễn giới thiệu cho con trai: “Tư Vi, đây chính là anh họ con nhà bác cả, anh họ hai Thôi Văn Đống.”
“Chào anh hai.” Thôi Tư Vi lễ phép chào hỏi.
“Chào em, Tư Vi.”
Thôi Văn Đống cầm mấy quả táo trong sọt ở dưới đất lên, đưa cho mỗi người một trái táo, hỏi: “Chú hai, chú về lúc nào thế? Chú đã đi gặp ông bà nội chưa?”
“Trưa hôm kia chú mới đến, vẫn còn chưa đi. Ông bà nội của con truyền tin cho chú, nhưng trong thư lại không viết địa chỉ, ngày hôm qua chú nhờ bạn giúp đỡ mới tìm được địa chỉ nhà cô út con, đang dự định chờ lát nữa sẽ đi qua đó.”