“Lúc nãy bà còn nói là nộp tiền lên hết rồi, bây giờ lại nói là dùng để chạy quan hệ, câu trước câu sau vả bôm bốp vào nhau, bà cảm thấy bọn họ sẽ tin lời bà à?” Thôi Lan Chi trào phúng chửi ngược trở lại.
“Mày cút ra ngoài cho tao.” Bà già họ Thôi tức giận nhảy dựng lên.
Thôi Lan Chi nói xong lập tức đứng lên: “Yên tâm, tôi sẽ tự biến đi, tôi cũng không thèm đến nơi này.”
Bà ấy đứng lên, Thôi Trí Viễn cũng đứng dậy rời đi theo, mặt mày lạnh nhạt: “Từ nhỏ đến lớn tôi và Lan Chi là hai đứa con không được cha mẹ yêu thích, hiện tại chúng tôi cũng không chờ mong đến sự yêu thương của hai người nữa rồi. Chúng tôi cũng đã đến tuổi trung niên, hai anh em đều đã trải qua quá trình thất bại của hôn nhân, trải qua nhấp nhô trong đời, đã không cần cái thứ gọi là tình thân m.á.u mủ gì nữa.”
“Tuy rằng chuyện quá khứ đã qua đi, nhưng cũng không có nghĩa là chúng nó không tồn tại, chuyện cha mẹ từng làm, còn có chuyện anh cả chị cả từng làm, tôi vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng suốt hai mươi năm.”
“Hiện tại ở trước mặt con cháu, tôi cũng không muốn nhắc lại, chừa lại một chút mặt mũi tôn nghiêm cho hai người.”
“Tôi tự nhận tôi đã quá tốt với hai người, cũng chẳng để hai người thiệt thòi cái gì, tôi đã trả hết công ơn sinh dưỡng của hai người đối với tôi từ lâu rồi.”
“Hai người đừng có lấy công ơn sinh dưỡng ra để khống chế tôi, tôi đã không còn là Thôi Trí Viễn của hai mươi năm trước, trước kia là vì tôi còn nể tình hai người là cha mẹ tôi, là cha mẹ đã sinh tôi ra nuôi tôi lớn lên, cho nên tôi mới làm ra chuyện sai lầm khiến tôi hối hận cả đời.”
“Mấy người anh cả ngồi tù, là chính bọn họ tự đi sai đường, là cách dạy dỗ của hai người có vấn đề, bọn họ phải tự gánh vác quả báo và hậu quả xử phạt, tôi cũng sẽ không can thiệp nhúng tay vào, cũng không có năng lực để làm điều này.
“Điều duy nhất tôi có thể làm chính là giúp đỡ một chút về mặt kinh tế, để bọn họ ở bên trong thoải mái một chút.”
Nói xong, Thôi Trí Viễn mở cặp táp ra lấy hai cái phong thư, trong phong thư chứa đầy tiền, ông ấy đưa phong thư lớn hơn cho Thôi Văn Đống nói: “Văn Đống, trong này có hai vạn, còn cầm một vạn mua nhà cưới vợ hoặc là làm ăn buôn bán, một vạn đồng còn lại thì cầm đi chuẩn bị quan hệ, cụ thể làm như thế nào thì con tự quyết định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-885.html.]
“Chú hai…”
Thôi Văn Đống không nhận lấy lá thư này, biểu cảm có chút rối rắm.
“Con cầm lấy đi, đừng đi lầm vào con đường xưa của cha và anh con.”
Thôi Trí Viễn nhét phong thư vào trong tay anh ta, kiên nhẫn nói thêm vài câu với đứa cháu không đi vào con đường sai trái: “Trên đời này không phải chỉ có hai con đường quân đội và chính trị có thể đi, nếu cánh cửa này đóng lại, vậy thì mở một cánh cửa sổ khác ra. Chỉ cần trong lòng con có ước mơ, có thể giữ vững nguyên tắc của mình, không sợ khổ, không sợ mệt, cố gắng tiến tới, thế nào rồi cũng có thể tìm được một con đường thích hợp cho mình, tương lai cũng sẽ không nghèo khổ.”
“Cảm ơn chú hai dạy dỗ.” Thôi Văn Đống cảm ơn, nhận lấy tiền của ông ấy.
Thôi Trí Viễn lại đưa phong thư nhỏ hơn cho Thôi Phán nhi: “Phán Nhi, hai nghìn đồng này coi như là của hồi môn chú hai cho con, con cất cho kỹ,”
“Cảm ơn chú hai.” Thôi Phán Nhi thấy cô ta cũng có phần, có chút vui vẻ và sung sướng.
Thôi Trí Viễn không cho hai ông bà già kia đồng nào, chỉ để hai anh em bọn họ cầm tiền, nói xong lập tức rời đi: “Lan Chi, đi thôi.”
“Trí Viễn.”
Ông già họ Thôi từ nãy đến giờ đều không nói gì vội vàng đứng lên gọi ông ấy lại, thấy ông ấy dừng chân quay đầu, ông ta chần chừ nửa giây mới mở miệng nói: “Trí Viễn, là lỗi của cha, cha xin lỗi con, nhưng tình hình hiện tại trong nhà như thế này, con không thể bỏ mặc được.”
“Cha muốn tôi quản kiểu gì đây?” Thôi Trí Viễn hỏi thẳng, cũng vạch trần suy nghĩ của bọn họ: “Bảo tôi dẫn mấy người ra nước ngoài hết sao?”
Đúng là ông già họ Thôi có ý tưởng này, nghĩ đến lúc nãy ông ấy đối xử khá tốt với cháu trai cháu gái, dùng bọn họ để chơi bài tình cảm: “Văn Đống và Phán Nhi đi ra ngoài bán hàng vỉa hè mãi cũng không được, mất mặt c.h.ế.t đi được, hơn một năm nữa Văn Hào cũng sẽ ra tù, hiện tại nó có tiền án không thể xin việc được, có lẽ sau này cũng chỉ có thể buôn bán vỉa hè, bọn họ cứ tiếp tục như thế mãi cũng không có tương lai.”