Lương Vịnh Văn bị con trai chỉ trích trước mặt nhiều người như thế, có lẽ vẫn còn lại một chút liêm sỉ, nước mắt rơi như mưa, sau đó trực tiếp nhào lên giường gào khóc.
“Nói không lại thì khóc, khóc xong lại la tiếp.”
Thôi Tư Vi đã quá quen với quy trình này rồi, cậu bé mới vừa phát tiết xong tất cả mọi lời nói trong lòng, lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái. Thấy Lương Tư Dao đang dùng ánh mắt hận thù trừng mình, cậu bé cũng trừng ngược trở lại: “Trừng cái gì mà trừng, chị tưởng mắt chị to lắm à.”
“Thôi Tư Vi, tao mới là chị của mày.” Lương Tư Dao giống như nổi điên, quát to với cậu bé.
“Chị là chị của tôi, con gái ruột của cha cũng là chị của tôi.”
“Suốt ngày chị ở nơi này chê cái này chê cái kia, nói chỗ này quê mùa, nói người kia là người nhà quê, thật ra chị mới chính là người đàn bà chanh chua không có nhân phẩm nhất đó.”
“Người ta lớn lên ở nơi này, cha thậm chí còn chưa từng biết đến sự tồn tại của chị ấy, chưa từng cho chị ấy đồng nào, không cho chị ấy ăn học, cũng chưa từng dạy dỗ cho chị ấy, nhưng chị ấy lại có học thức có giáo dục, lễ phép lại hào phóng xinh đẹp, tốt hơn chị trăm ngàn lần.”
“Cha ruột của chị đã c.h.ế.t từ lâu rồi, chị ăn của cha, xài tiền do cha kiếm, ở trong nhà của cha, chị gây sự kiếm chuyện cũng đều là cha xử lý cho chị, cuối cùng còn chưa từng được chị nhớ ơn bao giờ.”
“Tôi nhỏ hơn chị nhiều tuổi như thế, bắt đầu từ lúc năm sáu tuổi đã phải đi ra ngoài chùi đ.í.t cho chị, chị gây chuyện còn bắt tôi phải đi ra ngoài xin lỗi, có bao giờ chị nhớ rõ chị là chị của tôi không?”
“Ngoại trừ việc ra dáng chị trước mặt tôi, gây sự cho tôi thì chị còn làm được cái gì nữa?”
Lương Tư Dao mới rống một câu, Thôi Tư Vi đã đáp trả một lèo, tuy rằng cậu bé không cao bằng cô ta, nhưng khí thế lại chẳng thua kém chút nào, nét quật cường trên mặt giống hệt như Cung Linh Lung khi còn nhỏ.
Thôi Văn Đống đứng ở trong góc, thấy bà nội chỉ nói một câu đã làm cho gia đình chú hai xào xáo không thôi, trong lòng anh ta khá băn khoăn, lên tiếng ngay: “Chú hai, xin lỗi, mang đến phiền phức cho chú rồi.”
“Văn Đống, chuyện này không liên quan gì đến con.”
Thôi Trí Viễn phân rõ đúng sai, thật sự không liên quan gì đến anh ta, chuyện sốt ruột trong nhà đúng là không thể đổ lỗi lên đầu của anh ta được.
Lúc này ông ấy chỉ lạnh nhạt nhìn về phía bà cụ Thôi, mặt mày và giọng điệu nói chuyện đều vô cùng lạnh nhạt: “Mẹ hài lòng chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-926.html.]
Bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như thế, ông ấy lại còn chỉ trích bọn họ ngay trước mặt nhiều người thế này, sắc mặt hai ông bà già họ Thôi vô cùng âm u làm người ta sợ hãi, lửa giận đọng lại trong lòng nhưng lại không có cách nào phát tiết ra được.
“Bi kịch lớn nhất trong cuộc đời hai anh em tôi và Lan Chi chính là đầu thai làm con cái của hai người.”
Đây là lời nói lạnh lùng và bội bạc nhất mà Thôi Trí Viễn có thể nói ra, cũng là lời thật lòng của ông ấy.
“Thôi Trí Viễn!”
Hai mắt ông già họ Thôi đỏ ngầu đến đáng sợ, giờ phút này nó giống như rắn độc vậy.
“Lan Chi dùng mười năm đau khổ để đổi lấy công ơn sinh dưỡng của hai người.”
“Hôn nhân của tôi và Vãn Đường tan vỡ, nguyên nhân chính là do tôi, nhưng cha mẹ cũng đứng phía sau góp lời. Trước khi tôi đi ra nước ngoài cũng đã để lại đủ tiền để cha mẹ sống đến trăm năm, lại cộng thêm số tiền trước kia Lan Chị gửi về, tôi cũng đã dùng tiền tài để trả sạch công ơn sinh dưỡng rồi.”
“Đời này Thôi Trí Viễn tôi chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm, không phạm pháp, không làm chuyện gì thương thiên hại lý, tự nhận là không làm phụ lòng cha mẹ, không phụ lòng trời đất chứng giám, cho dù hiện tại tôi mang quốc tịch nước ngoài, tôi cũng không phụ lòng tổ quốc đã sinh tôi ra và nuôi tôi lớn.”
“Đời này, tôi chỉ có lỗi với hai người duy nhất, thứ nhất là Vãn Đường, thứ hai là Linh Lung.”
“Tôi xin lỗi hai mẹ con bọn họ, thẹn với hai mẹ con bọn họ.”
“Lúc Vãn Đường đau khổ nhất, cần giúp đỡ nhất, tôi lại ở nước ngoài xa xôi, hoàn toàn không biết rằng em ấy còn sống, càng không biết em ấy đang mang thai con của tôi.”
“Đến tận ngày này, hai mẹ con bọn họ cũng chưa từng oán hận tôi một câu, chưa từng tìm tôi đòi tiền bồi thường gì, cũng không nhắc đến nửa lời về chi phí nuôi dưỡng.”
“Mà mấy người thì sao, hai mươi năm qua tôi chưa từng về, lại không có ai quan tâm lấy tôi một câu, không thèm hỏi tôi xem tôi sống ở nước ngoài có ổn hay không, ngày hôm qua gặp mặt đã đòi tiền, hôm nay đến đây vẫn cứ đòi tiền, không đòi được tiền thì lại không cho tôi được sống yên.”
“Hai người vẫn giống hệt như hai mươi năm trước, vẫn cứ ích kỷ tham lam như xưa, nói chính xác hơn thì lại càng xấu xa hơn nữa.”
“Hai mươi năm trước tôi và Vãn Đường ly hôn, hôm nay tôi cũng có thể thỏa mãn ý muốn của hai người, ly hôn với Lương Vịnh Văn, hôn nhân và gia đình của tôi có thể tan vỡ lần nữa, tôi chẳng có vấn đề gì cả.”