Bọn họ vừa rời đi, những người hóng chuyện ở xung quanh cũng giải tán, Thôi Trí Viễn uống hết ly nước trà đã nguội trên bàn, cầm quần áo đi tắm rửa.
Nhìn theo bóng dáng dần đi xa của ông ấy, trong lòng Lương Vịnh Văn thê lương và rét run không nói nên lời, chống tay lên giường chậm rãi đứng dậy, đôi mắt tối tăm lại tràn ngập tức giận nhìn về phía Thôi Tư Vi nói: “Một ngày nào đó con sẽ hối hận.”
“Chờ đến khi mày hối hận thì đừng có mà đến tìm bọn tao, toàn là do mày tự chuốc lấy thôi.” Không hiểu sao trong lòng Lương Tư Dao lại khẳng định chắc nịt rằng cậu bé sẽ hối hận, cũng không biết cô ta đào đâu ra sự tự tin này nữa.
“Tôi sẽ không hối hận.”
Thôi Tư Vi cũng không cho rằng mình đã làm sai, nếu không sai, vậy sau này sẽ không hối hận.
Thật ra cậu bé cũng biết hôn nhân của cha mẹ có vấn đề, cha mẹ đều sống không hạnh phúc, hiện tại không ly hôn thì sau này cũng sẽ ly thôi.
Cha của cậu bé không có tình cảm với mẹ, mẹ lại quá giỏi gây sự, đầu óc lại không thông minh, cứ luôn bị ông ngoại bà ngoại xúi giục dụ dỗ, mấy năm nay bọn họ cãi nhau càng lúc càng thường xuyên, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn không sống nổi nữa.
Cùng là vì cậu bé đã chuẩn bị tâm lý, cho nên lúc nãy Thôi Trí Viễn đưa ra quyết định ly hôn, Thôi Tư Vi cũng không kinh ngạc chút nào, hiện tại còn ra vẻ ông cụ non nhắc nhở: “Mẹ đừng đi khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cha, làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì, như thế chỉ có hại cho mẹ mà thôi.”
“Thôi Tư Vi, mày đúng là một con chó.” Lương Tư Dao tức giận mắng cậu bé.
Gương mặt Thôi Tư Vi trở nên vô cùng căng thẳng, bị cô ta chọc giận mặt đỏ bừng, cũng mắng ngược trở lại: “Lương Tư Dao, tôi là chó thì chị cho rằng chị sẽ là thứ tốt lành gì chứ, chị chỉ là một con sói vô ơn thôi.”
“Câm miệng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-929.html.]
Cũng không biết Lương Vịnh Văn đang quát cậu bé hay là quát cả hai chị em luôn, la to xong lập tức tức giận quay về phòng của mình.
Hai mẹ con bọn họ vừa mới rời đi, Thôi Tư Vi tức giận giơ chân đạp đóng cửa phòng lại, cũng đi lấy quần áo của mình, đóng cửa đi tắm rửa.
“Mẹ, ly hôn thì ly hôn, ai mà thèm sống chung với bọn họ chứ.”
Lương Tư Dao ước gì bọn họ ly hôn ngay lập tức, cô ta không muốn sống chung với hai cha con bọn họ thêm một giây một phút nào nữa, lộ ra gương mặt vặn vẹo dữ tợn mắng: “Cái thằng ranh Thôi Tư Vi ngu xuẩn cứng đầu kia đúng là ngu như heo, sau này cho dù nó có c.h.ế.t thì con cũng sẽ không thèm ngó ngàng gì đến nó đâu, nó bị như thế là đáng đời.”
Thấy mẹ cô ta vừa mới đi vào phòng đã nằm trên giường khóc lóc, Lương Tư Dao lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ khóc lóc thì có ích lợi gì chứ, hiện tại mẹ sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi, thay vì mẹ nằm ở đây khóc, còn không bằng suy nghĩ xem phải làm thế nào để kiếm thêm càng nhiều thứ đi.”
“Con không có ý muốn nói gì mẹ đâu, nhưng mà mẹ vô dụng thật đó, biết bao nhiêu năm rồi mà mẹ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hiện tại còn bị người ta đuổi đi như một đống rác, nói đi ra ngoài sẽ mất mặt biết bao nhiêu.”
“Sao con lại có một người mẹ vô dụng như mẹ chứ?”
“Hiện tại con cực kỳ hối hận vì đã nghe lời mẹ, con không nên nghe lời mẹ, ngoan ngoãn nghe lời sống với ông ta.”
“Ông ta không phải cha ruột của con, con có ngoan ngoãn hơn nữa thì ông ta cũng sẽ không coi con là con gái ruột, nếu biết trước như thế thì nên tranh thủ lúc ông ngoại còn chưa rớt đài để moi thêm một vài thứ có giá trị từ trong tay của ông ta rồi.”
“Con là vì nghe theo lời mẹ, kết quả chẳng vớt vát được cái gì, hiện tại còn bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, con hận mẹ c.h.ế.t đi được.”
“...”
Bọn họ không chiếm được gia sản đang ở trong phòng chửi rủa, hai ông bà già họ Thôi chưa đi được bao xa cũng như thế, bà già họ Thôi đứng ở ven đường mắng chửi liên mồm, mắng hết toàn bộ những lời khó nghe nhất trong bụng mình.