Trời tối, điện thoại trong nhà vang lên, Cung Vãn Đường đang nấu cơm chiều lập tức buông nồi xuống đi nghe điện thoại: “Alo, xin hỏi là ai?”
“Vãn Đường, em ăn cơm chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Thôi Trí Viễn, Cung Vãn Đường hơi sửng sốt, trả lời: “Vẫn chưa, mấy đứa nhỏ còn chưa về.”
“Hôm nay Linh Lung đến nhà máy à?”
“Chiều nay thì không, hai vợ chồng bọn nó dẫn theo ba đứa nhỏ đến nhà họ Chu.” Cung Vãn Đường vô cùng bình tĩnh đáp, hỏi ngược lại ông ấy: “Anh tìm Linh Lung có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, có chút việc muốn tìm con bé, muốn nhờ con bé giúp đỡ một chút.” Trong giọng nói của Thôi Trí Viễn mang theo ý cười.
“Con bé con chưa về, nhưng mà sẽ về nhà ăn cơm chiều, khoảng nửa tiếng nữa anh gọi lại đi.”
“Được, em đi làm việc đi.”
Thôi Trí Viễn rất muốn nói thêm vài lời với bà, nhưng mà có vô số lời nói lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Cung Vãn Đường cúp điện thoại trước, thấy con trai đang nằm trên thảm chơi đùa một mình, bà lập tức vội vàng chạy vào phòng bếp nấu đồ ăn tiếp.
Thôi Trí Viễn thanh toán tiền điện thoại xong cũng đi lên lầu vào phòng, không nhìn thấy được hai mẹ con Lương Vịnh Văn đều đang lộ ra vẻ mặt âm u đứng một góc.
Lúc nãy ông ấy gọi điện thoại chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng bọn họ đều nghe thấy rất rõ, ông ấy đang gọi điện thoại cho hai mẹ con kia, người nghe điện thoại là vợ trước của ông ấy, cách điện thoại nói chuyện thôi mà ông ấy còn cười tươi rói, trong mắt cũng sáng lên, từ trước đến nay Lương Vịnh Văn chưa bao giờ nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-937.html.]
Quả nhiên trong lòng ông ấy chỉ có vợ cũ và con gái.
Hôm nay Lương Vịnh Văn đã đi mua vé máy bay rồi, chuyến bay sớm nhất chính là trưa ngày mốt, từ kinh đô bay đến thành phố Dương, lại đến Hồng Kông rồi chuyển máy bay về nước M.
Chiều nay sau khi Thôi Trí Viễn đi thăm tù xong quay về cũng không rảnh rỗi, ông ấy đã hỏi Hà Hoài Dân xin được số điện thoại của mấy bạn học cũ, nhiều nay gọi điện thoại cho mọi người, liên lạc bốn năm người bạn họ cũ, đã hẹn trước thứ bảy này sẽ gặp nhau trò chuyện.
Tuy rằng ông ta gây gỗ xảy ra chuyện không vui với nhà họ Thôi, nhưng những chuyện khác đều xử lý khá thuận lợi, nhất là chuyện của con gái, cực kỳ suôn sẻ sung sướng, trong lòng Thôi Trí Viễn cũng rất vui vẻ thoải mái.
Ông ấy ở trên lầu đi tắm rửa trước, giặt sạch quần áo của hai cha con, nửa tiếng sau mới đúng giờ đi xuống lầu gọi điện thoại.
Lần này người nghe điện thoại lại là Cung Linh Lung, Thôi Trí Viễn mở miệng nói trước: “Linh Lung, con còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Đang chuẩn bị ăn. Tôi nghe mẹ nói ông tìm tôi có chuyện, muốn nhờ tôi giúp gì đúng không?”
“Linh Lung, chuyện là thế này, lần này cha về nước vốn dĩ cũng lên kế hoạch sẽ quyên góp một số tài chính để giúp đỡ quốc gia xây dựng, muốn gặp mặt lãnh đạo để bàn bạc kỹ hơn, con có thể giới thiệu giúp cha không?”
Thôi Trí Viễn vốn dĩ cũng có thể nhờ bạn học giúp đỡ giới thiệu, nhưng ông ấy cảm thấy tìm con gái giúp đỡ là tốt nhất, thứ nhất là có thể gia tăng tình cảm với cô, thứ hai là có thể giúp cô tăng lên lực ảnh hưởng, cũng rất có ích cho công việc trong tương lai của cô.
Ông ấy không nói rõ những thứ này, nhưng Cung Linh Lung cũng nghĩ đến.
Hiện tại kinh tế quốc gia lạc hậu, nơi nào cũng đang thiếu thốn tài chính để nghiên cứu khoa học, những Hoa kiều người Hoa như bọn họ quyên góp tiền bạc giúp đỡ, đúng là có thể trợ giúp cho sự phát triển, Cung Linh Lung không do dự quá nhiều lập tức đồng ý ngay: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc với lãnh đạo trước, hẹn thời gian với bọn họ, sau đó lại gọi điện thoại báo cho ông sau.”
“Được rồi.” Trong giọng nói của Thôi Trí Viễn có chút ý cười, cũng không nói thêm cái gì nữa: “Con mau đi ăn cơm đi, lát nữa chúng ta lại trò chuyện.”