Xe jeep dừng lại trước cửa khách sạn, Lục Tĩnh Xuyên ngồi ở ghế điều khiển phụ trách lái xe mở cửa bước xuống xe đầu tiên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai mẹ con Lương Vịnh Văn đang đứng ở các đó chừng ba mét.
“Là anh!”
Lương Tư Dao vừa nhìn thấy anh, theo bản năng lập tức cảm thấy sợ hãi, cơ thể run nhẹ, còn lui ra sau nửa bước, trốn phía sau mẹ.
Lúc này Cung Linh Lung cũng bước xuống ghế phụ lái, thấy khi hai mẹ con nhà họ Lương nhìn thấy cô, lập tức lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh, khóe môi cong lên, lại quay sang nói với Thôi Trí Viễn: “Đây là vợ và con gái của ông đó hả?”
Còn chưa làm thủ tục ly hôn, trên danh nghĩa vẫn còn là vợ chồng, Thôi Trí Viễn hơi gật đầu nhẹ.
“Thôi Trí Viễn, con nhỏ này là con của anh?”
Lương Vịnh Văn không nhịn được lớn giọng hỏi, lúc trước khi xung đột ở thành phố Dương, bà ta đã phát hiện cô gái này rất xinh đẹp, khí chất cũng xuất sắc, không ngờ lại là con gái ruột của Thôi Trí Viễn.
Chẳng trách lần đầu tiên gặp mặt đã xung đột, bọn họ là kẻ thù bẩm sinh rồi.
Lúc này Thôi Trí Viễn lại trả lời bà ta: “Đúng vậy, đây là con gái tôi, Cung Linh Lung.”
“Ánh mắt của ông cũng chẳng ra gì.” Cung Linh Lung liếc mắt nhìn ông ấy.
Trên mặt Thôi Trí Viễn lộ ra chút xấu hổ, đang định mở miệng thì cửa sổ ở hàng ghế sau hạ xuống, ba cái đầu giống y như đúc chồng lên nhau, nhìn ông ấy cười toe toét gọi: “Ông ngoại.”
“Bé Minh, Khiếu Khiếu, Tiểu Bồng, ba đứa cũng ở trên xe à.”
Thôi Trí Viễn vừa nhìn thấy ba đứa nhỏ là lập tức mỉm cười, bước về phía trước hai bước, hỏi thăm bọn họ: “Các con đã ăn sáng chưa?”
“Dạ rồi, sáng nay ăn mì, là mì chay bà ngoại nấu.” Cung Bồng Trạch trả lời.
Cung Linh Lung thấy mặt của hai mẹ con kia lúc xanh lúc đen, lộ ra vẻ mặt vừa giận vừa hận, giống như cô thiếu nợ bọn họ mấy trăm vạn, cô nhướng mày lại hỏi Thôi Trí Viễn: “Mới sáng sớm bọn họ đã tràn ngập oán khí như thế, là vì không đồng ý cho ông quyên tiền hả? Nếu bọn họ không muốn thì không cần ép, tôi có thể từ chối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-939.html.]
“Không phải, những chuyện này đều là do cha quyết định.”
Thôi Trí Viễn sẽ không đổi ý, giọng điệu lạnh nhạt nói với Lương Vịnh Văn: “Quyết định tôi đưa ra vào tối hôm trước, cô quay về rồi lập tức xử lý đi, Tiểu Lương và Tiểu Cát sẽ ở sân bay thành phố Dương đón hai người, bọn họ sẽ đi về chung với hai người.”
“Sao nào, anh còn định sai người giám thị tôi nữa à?” Lương Vịnh Văn nghiến răng nghiến lợi.
“Cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ.”
Bà ta thích vô cớ gây rối, Thôi Trí Viễn cũng lười đi để ý, không muốn lãng phí miệng lưỡi với bà ta.
Thấy hai mẹ con bọn họ không đi, Cung Linh Lung sắp xếp cho hai cha con bọn họ ngồi ở dãy ghế phía sau, tiện tay ôm một đứa con lên nói: “A Khiếu, con ngồi ở hàng ghế trước với mẹ đi.”
Cô đóng cửa xe lại, dùng một tay ôm con trai, đang chuẩn bị vòng qua đuổi xe để đi đến ghế phụ lái, đột nhiên có một bóng người xông về phía cô.
“Linh Lung, coi chừng.”
Lục Tĩnh Xuyên ra tay kịp lúc, giơ tay kéo cô vào trong lòng ngực, giơ chân đạp mạnh về phía bóng người kia.
“Rầm!”
Bóng đen kia bị đá bay, tay chân giơ thẳng lên trời, ngã ngửa xuống đất.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Lương Vịnh Văn đứng ở gần nhất cũng chưa kịp phản ứng lại.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ người ngã dưới đất không phát ra được tiếng rên rỉ là Lương Tư Dao thì bà ta lập tức thay đổi sắc mặt kịch liệt, sợ đến mức thét chói tai: “Tư… Dao!”
Hai cha con Thôi Trí Viễn vừa mới ngồi xuống xe, lúc này lập tức mở cửa xe đi ra, hai đứa Lục Sơ Minh cũng bò xuống xe theo.
Đợi đến khi nhìn thấy dưới chân Lương Tư Dao còn có một cây kéo nhỏ, Thôi Trí Viễn tức giận đến mức toàn thân phát run, giơ chân đạp mạnh vào cẳng chân của cô ta, lửa giận xông lên tận trời: “Lương Tư Dao, mày đúng là một con rắn độc nuôi mãi cũng không thân mà.”