THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Hiện tại bọn họ lại đến bệnh viện, Bạch Linh Lung không đi theo nữa, chạy chậm về bệnh viện trước, chạy vào nhà vệ sinh rồi lại hiện thân đi ra.

Hai anh em Lục Tĩnh Xuyên đều đang ở trong phòng bệnh, đang trò chuyện với Bạch Thủy Tiên, Bạch Linh Lung thở hồng hộc xông vào phòng, lập tức báo cho bọn họ biết: “Bọn họ lại đến nữa, Triệu Ngọc Thục đến đây chung với Tần Mộng Lan luôn.”

Nói xong, cô mở áo bông lấy cuốn sổ sách kia ra, đưa cho Tống Thao: “Lúc nãy tôi vừa mới trộm được cái này trong nhà tên khốn nạn chó đẻ kia, mau đưa cho cha mẹ của em đi.”

Tống Thao đứng vèo dậy, cầm lấy sổ sách nhanh chóng mở ra xem, chỉ mới xem sáu bảy giây đã lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức nhét vào túi trong của áo bông, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Tĩnh Xuyên nói: “Anh Tĩnh, anh ở chỗ này với hai người bọn họ đi, em đi làm việc trước, lát nữa lại đến.”

“Đi đi, nhớ cẩn thận đó.”

Lục Tĩnh Xuyên dặn dò cậu ấy, nhìn thoáng qua chỗ cậu ấy giấu sổ sách, bổ sung thêm một câu: “Ngoại trừ dì và dượng ra, em đừng để những người khác biết thứ này là do Linh Lung đưa cho em.”

“Biết rồi.” Tống Thao hiểu, nói xong lập tức bỏ chạy đi ngay.

Lúc nãy Bạch Linh Lung chạy bộ một đoạn đường khá xa, thở hồng hộc, hiện tại rót hơn nửa ly nước ấm, uống một hơi cạn sạch mới cảm thấy ổn hơn, mở miệng nói: “Lục Tĩnh Xuyên, anh có cần tránh đi một chút không?”

“Không cần.”

Lục Tĩnh Xuyên sẽ không để hai mẹ con bọn họ đối mặt với nhà họ Tần một mình, kéo cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sắp xếp: “Mẹ, Linh Lung, tạm thời đừng để cho bọn họ biết được mối quan hệ thật sự của chúng ta, chúng ta nói dối trước đi, cứ nói con là cháu trai của nhà mẹ đẻ của mẹ, là anh họ của Linh Lung.”

“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên đồng ý.

Bạch Linh Lung cũng không có ý kiến, còn lập tức nhập vai, cười hì hì gọi: “Anh họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-99.html.]

Lục Tĩnh Xuyên mỉm cười, nhịn không được vươn tay nhéo gương mặt xinh xắn của cô, cũng không thèm để ý mẹ vợ đang có mặt ở đây, thương lượng với cô: “Sau này em gọi anh là Tỉnh Xuyên, hoặc là gọi anh.”

“Mau lấy cái móng heo của anh ra cho em.”

Bạch Linh Lung trực tiếp ngó lơ lời anh nói, duỗi tay đánh cái tay nghịch ngợm của anh.

“Ha ha.”

Lục Tĩnh Xuyên cười khẽ, không tránh ra, để mặc cho cô đánh, chờ cô đánh xong còn đưa tay nhéo thêm cái nữa.

Gương mặt đáng yêu xinh xắn, sờ vào rất thích, vừa trơn mượt lại còn co dãn, xúc cảm tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, chờ kết hôn rồi, anh nhất định phải nhấm nháp vuốt ve cho đã mới được.

“Lục Tĩnh Xuyên, anh ngứa đòn đúng không.” Bạch Linh Lung trừng to mắt nhìn anh.

“Không trêu em nữa.”

Vợ tương lai của anh đánh nhau cũng không phải dạng vừa, hình như cô biết rất rõ các vị trí huyệt đạo trên cơ thể con người, mỗi lần ra tay đều đánh trúng các huyệt đạo siêu đau của người ta, không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể đánh ngã một người đàn ông trưởng thành.

Một khi cô nổi điên liều mạng đánh nhau, anh cũng phải cẩn thận né tránh mới có thể thoát khỏi “độc thủ” của cô.

Nhìn hai người bọn họ cười đùa ầm ĩ, tâm trạng của Bạch Thủy Tiên cũng vui vẻ hơn nhiều, không hề lo lắng đến chuyện hai mẹ con Triệu Ngọc Thục sắp sửa đến đây kiếm chuyện, chỉ yên lặng nằm yên chờ đợi.

Mấy người Bạch Kiến Nhân đến cũng rất nhanh, cửa phòng bệnh đã mở sẵn, bọn họ vừa mới đến cửa, Bạch Linh Lung lập tức thấy ngay, mở miệng kiếm chuyện liền: “Ui cha, quay về nhanh thế à, tôi còn tưởng là lúc nãy ông giận quá đã tắt thở dọc đường rồi đấy chứ.”

Nói xong, cô lại dời mắt nhìn về phía mấy người Tần Mộng Lan, nhíu mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Ông đến đây làm chúng tôi buồn nôn cũng đã đủ rồi, lại dắt theo cái bà già xấu hoắc này đến đây làm gì, ông không muốn cho mẹ tôi dưỡng thương bình yên đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi