Chuyến xe lần này không có trẻ con, Hạ Lệ Phương cũng chẳng đi theo bọn họ, bọn họ là hai người duy nhất trên xe.
Chuyến xe này đi vào thị trấn, sau khi tới nơi bọn họ sẽ xuống xe rồi đổi tàu.
Ngồi trên những chiếc ghế đẩu thấp trong xe, trên xe có vài chiếc túi da rắn lớn.
bên trái và bên phải ở giữa, đồ đạc bên trong trống rỗng, có tiếng bóng bàn khi xe rung chuyển., chúng cũng lắc lư, nghiêng ngả mỗi khi xe đi qua mấy đoạn đường không bằng phẳng, thậm chí, nhiều lúc, vọn họ còn nghe tháy mấy âm thanh từ trong chiếc túi đó mỗi khi xe gặp ổ gà.Đêm đó Hạ Phong ngủ khá muộn, giấc ngủ chưa đủ nên tinh thần anh không hẳn là tốt, anh nhắm mắt lại, và ngủ lịm đi trong xe, Lâm Thiển Thu đưa mắt nhìn làng mạc và cánh đồng xung quanh, thỉnh thoảng ánh mắt khong biết vô tình hay cố ý, lại nhín về khuôn mặt của người đàn ông, rồi lại thấy những vết bầm tím mờ nhạt dưới mắt anh ấy.
Anh ấy trông có vẻ trầm tư, hình như mắt anh thâm màu tím như vậy là do hôm qua chưa ngủ đủ giấc, có vẻ, anh đã phải suy nghĩ gì đó nhiều lắm.Hai người ngồi trên máy kéo, đi một lúc là đã đến được thị trấn, Hạ Phong và Lâm Thiển Thu quay lại thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, trong nhà có rất nhiều đồ dùng gia đình, bán đi rõ ràng là không có lãi.
bọn họ cứ như vậy ở trong nhà, khó tránh khỏi rất lâu không trở về, không biết có phải là bị trộm hay không.Cho nên Hạ Phong đã thỏa thuận với Hạ Lập Phương, tạm thời đưa chìa khóa cho cô, giữ nhà, để khi nào cô có thời gian đến xem kỹ hơn, nếu cần thì cô có thể dùng trước.
đợi Lâm Thiên Thu quay lại trả đồ.Mặc dù Hạ Phong đã hứa với Lâm Thiên Thu sẽ nhập ngũ nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ về việc cô có thể ở lại trong quân đội bao lâu nên không nói cho Hà Kim Hoa mà trực tiếp rời khỏi nhà, để lại một con đường cho Lâm Thiên Thu trốn thoát.
Không được, cô sẽ quay lại, cô ở lại và nhờ Hà Lập Phương giữ bí mật chuyện này.Hà Lập Phương chỉ trợn mắt hừ một tiếng, cô không phản đối, tức là cô đồng ý.Khi Lâm Thiển quay trở lại, cô đã thu dọn một số quần áo và đồ đạc để mang đến ga, tuy nhiên, theo quan niệm của Lâm Thiển Thu, quần áo mà chính cô mua về ít mộc mạc hơn, ít nhất quần áo người khác mặc tương đối đơn giản, nhưng những thứ đó Những chiếc áo sơ mi sặc sỡ cùng những chiếc váy xanh đỏ tươi thực sự khiến cô có chút nhức mắt.Lin Qianqiu niêm phong tất cả quần áo và nhét vào nhà, cô chọn quần áo trong tủ rất lâu rồi nhét vào vali, may mắn thay, sau ngày tận thế, quần áo của mọi người đã trở nên thiết thực và bền hơn.
Cởi bỏ một số bộ quần áo rõ ràng là tiên phong và mặc phần còn lại vào, cô bước ra khỏi phòng.Hạ Phong đã phủ vải chống bụi lên tất cả đồ đạc trong nhà, anh còn phải tìm mấy tấm nhựa che lại, nếu không khi về sẽ khó lau chùi.Hạ Phong nhìn thấy Lâm Thiên Thu đi ra, ánh mắt đen láy nhìn chiếc vali trong tay cô, cầm lấy nói: "Em còn muốn mang thêm gì nữa không? Anh đã nói với chị gái về đồ gia dụng ở đây, nhờ chị ấy xem giúp." "Cho cô ấy mượn một lát, khi về sẽ trả lại."Lâm Thiên Thu cũng không để ý lắm, "Không sao đâu, tỷ tỷ muốn dùng thì cứ để ở nhà trước đi, nếu có trộm vào đây lấy trộm thì thật lãng phí.
Đồ đạc của ta đều ở đây, những thứ khác để đi." trước đã.
Sora sẽ quay lại và dọn dẹp."Hạ Phong nhẹ gật đầu, cùng Lâm Thiên Thu đi ra sân, Lâm Thiên Thu quay đầu nhìn lại, không hề quay đầu lại..