THẬP NIÊN 70: SỐNG LẠI LÀM GIÀU

Bắp cải trắng tích trữ rất nhiều làm dưa chua để ăn, phần cải đen chưa ăn qua để lại mấy cây, chất lại làm dưa chua nếm thử, số cải đen còn lại đều bỏ hết vào trong hầm dự trữ đồ ăn cho mùa đông. Củ cải để lại một cái làm đồ ăn, chỗ còn lại cũng bỏ vào trong hầm. Diệp Sở Sở còn chôn vào trong đất, như thế này cả một mùa đông cũng sẽ không bị đói đến mức phải ăn trấu cầm hơi.

Ớt mới ra quả chưa được bao lâu, cái này chỉ có thể đem phơi nắng thành ớt cay khô, kể cả là xào thịt hay phối với dưa chua ăn đều là mỹ vị.

Số hành tây còn dư lại, Diệp Sở Sở bỏ hết vào bên trong thùng giấy. Thùng giấy này là chị năm ở nhà máy kem đánh răng lấy được, Triệu Văn Thao cầm về dùng để chứa đồ, hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng.

Bồi thêm một lớp đất mỏng, lại tưới thêm nước, đem hành tây đặt ở trên đầu giường trong phòng như vậy đến mùa đông là hành sẽ ra lá, có thêm hành tây để ăn.

Còn dư lại không ít hành, Diệp Sở Sở tính toán đem đi phơi nắng làm hành khô để sử dụng.

Một xe đồ ăn này không cần phải nói đã làm đổ không biết khiến bao nhiêu người ghen tỵ, mùi chua bốc lên nghi ngút!

Chị tư không vừa nghe ngóng được đã chạy đến đây, nhìn thấy qua cửa sổ bên dưới toàn là củ cải trắng, trong mắt lộ ra lửa nóng.

“Thím út à, nhiều đồ ăn tốt như thế em lấy ở đâu ra vậy!”

“Ôi là chị tư đấy ạ, đây là Văn Thao mua về từ trong huyện thành ạ.”

Ha! Mua cơ à, cái này đúng là lại bắt đầu phá của! Trong lòng chị tư khinh bỉ tột cùng, nhưng có điều khinh bỉ cũng không chịu được nhiều đồ ăn tốt như vậy!

“Chú thím sáu mua cái gì vậy, chị nghe nói còn phải dùng xe kéo trở về à?”

Diệp Sở Sở nhìn ra vị chua trong lời chị tư, cười cười nói: “Cũng không có mua cái gì, không phải đều chỉ có ở nhiêu đây thôi sao?”

“Ây dà, hành tây này cũng chắc chắn ghê, ớt cay này cái đầu cũng thật lớn, ai, mấy củ cải này lớn như thế, đây là loại củ cải nào, đừng nói trong nhà chúng ta, chính là củ cải trong cả xóm một nửa cũng không sánh được bằng!”

Chị tư cầm lấy cái này nhìn nhìn xem xem, lại bỏ xuống cầm lấy cái kia xem xem nhìn nhìn, dáng vẻ không nỡ buông xuống.

“Văn Thao nói là mua từ thôn Thái Bình đó, bọn họ bên kia sản xuất đồ ăn, em còn chưa có hỏi được kĩ, nhà em đi đường xá mệt mỏi, đã đi ngủ rồi.”

Chị tư chậc chậc hai tiếng: “A, thôn Thái Bình thì chị biết, nghe nói nếu sánh về độ giàu có có thể sánh ngang với chúng ta đó!”

Nghe chị tư nói nhăng nói cuội, Diệp Sở Sở câu được câu không đáp lại, sau đó bắt đầu đi làm cơm tối, ban ngày hắn vất vả khổ cực như vậy, bữa tối phải ăn ngon một chút, làm mì thịt băm đi, lại cho vào thêm mấy cái củ cải sợi.

“Em này là dự định tích dưa chua hả?” – Chị tư không ba hoa nữa, tìm chuyện mở lời.

“Dạ, bọn em tích dưa chua.”

“Nhiều như thế, các em liệu có ăn hết không?”

Diệp Sở Sở cười cười, không nói cái gì.

Chị tư rốt cuộc vứt hết liêm sỉ, không biết xấu hổ nói: “Cho nhà chị mấy cây với.”

Chị hai cũng biết chuyện em chồng đi lôi trở lại một xe đồ ăn, cũng cố ý lại đây xem xét liếc mắt một cái, trong lòng ghen tị khỏi nói, thế này khác gì đi khoác lác số phận mình may mắn hơn bọn họ chứ? Bán rau bán cỏ là có thể đi mua về cả một xe đồ ăn, chị ta hoàn toàn không tin!

“Chú sáu mua về thật nhiều đồ ăn, em nhìn chồng chất dưới cửa sổ kia ít nhất cũng phải hơn mấy chục cân, đây còn chưa phải là toàn bộ, anh nói xem giá rau giá đậu từ lúc nào mà đáng tiền như thế?”

Chị hai trở về liền lơ đãng nói với anh hai.

Anh hai lại không nghe ra ý tứ của vợ, chỉ là nghiêm túc rửa vạc thạch thật sạch chuẩn bị ép dưa chua, thuận miệng nói: “Rau giá có được đáng bao tiền đâu, tối đa cũng chỉ được tám hào là cùng.”

“Vậy chú sáu đào đâu ra nhiều tiền như vậy để mà mua đồ ăn?” – Chị hai nói.

Chị ta chọn lựa kĩ càng để chuẩn bị tích dưa chua cải trắng, nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ thấy cải trắng mình cầm vừa nhỏ vừa mịn, nhớ lại một chồng đồ ăn lớn như vậy dưới cửa sổ nhà Triệu Văn Thao, trong lòng giống như là dấy lên một đám lửa, liền phá hết đồ ăn, chọn cái con mẹ nó!

Chị ta ném hết đồ ăn xuống xong thì đột nhiên đứng lên, giọng nói có chút tăng xông: “Cả một xe đồ ăn kia, chắc chắn ít nhất mười mấy đồng, còn có cái xe đạp kia, cứ xem như là đồ cũ đi, chắc chắn cũng phải trên dưới một trăm đồng? Còn nữa, anh thấy không, nhà bọn nó mỗi ngày ăn cái gì, có chút ít gạo mì còn có tí da tí thịt, lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy!”

Anh hai giật nảy mình, không biết tại sao vợ lại đột nhiên kích động như vậy, hồi lâu mới không vui nói: “Nhà nó nói cái gì thế, thằng sáu sống thế nào là việc của nó, hiện tại đã chia nhà, em quản người ta mua đồ gì ăn làm cái gì!”

“Nó ăn cái gì mua cái gì đều là chuyện của tôi!” – Chị hai quay đầu thở phì phò nói: “Phung phí tiền của tôi đều là chuyện của tôi, tôi cứ quản!”

Anh hai sửng sốt: “Em đùa hả, phung phí tiền của em? Thằng sáu phung phí tiền của em lúc nào?”

Chị hai biết lời này nếu nói ra khẳng định sẽ bị chồng mình mắng, nhưng nếu không nói ra, giấu ở trong lòng thực sự vô cùng khó chịu.

Vì thế liền nói: “Anh cứ ở đó mà nói đi! Sao cha mẹ lại bất công phân chia như thế này? Trước kia chưa phân chia gia tài cái gì tốt cũng đều đưa cho nó, phân chia rồi lại cũng phân thành cái dạng này!”

Chị hai vừa nói vành mắt liền đỏ lên: “Nhà chúng ta nhân khẩu nhiều nhất, lại còn là mấy đứa nhỏ choai choai, đang tuổi ăn tuổi lớn, làm sao có đủ đồ ăn nuôi chúng nó bây giờ? Nhà thằng sáu chỉ có hai cái miệng, có thể ăn được bao nhiêu, còn con nhà lính tính nhà quan như vậy, cha mẹ chỉ thương chúng nó, cũng phải nhìn xem đến cháu của mình chứ, đây chính là cháu trai ruột của nó! Lúc còn chưa phân chia gia sản nó là con út không phải làm gì vẫn còn há miệng ăn được, tôi là chị dâu nó tôi còn chưa nói gì, nhà nó bảo tôi tính toán là sao!”

Chị hai càng nói càng ủy khuất, ngồi dưới đất khóc nức lên.

Anh hai nghe vậy lại không hiểu ra sao: “Em khóc làm cái gì? Không phải, ý nhà nó là sao, em nói đồ ăn kia là cha mẹ mua cho nó?”

Chị hai mắng chồng đúng là cái chày gỗ, mình đã nói rõ ràng như vậy rồi còn hỏi!

“Không phải tiền của cha mẹ chẳng lẽ lại là tiền bán rau sao? Anh vừa rồi không phải cũng nói, rau giá không có đáng tiền như vậy, ăn sung mặc sướng, được như thế, không phải là được cha mẹ tiếp tế chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống chắc?!”

Anh hai há mồm muốn mắng vợ chớ nói bậy. Cha mẹ chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng lại nghĩ đến cha mẹ thương xót thằng sáu như thế, lại cảm thấy điều vợ nói cũng có khả năng.

“Coi như tiền cha mẹ cho nó, đó cũng là tiền của cha mẹ, có gì liên quan đến chúng ta đâu, nhà nó khóc lóc cái gì!” – Anh ta nói.

Chị hai cả giận: “Không liên quan gì đến chúng ta? Anh nói xem có gì không liên quan đến chúng ta! Lúc còn chưa phân chia gia sản tiền đều là của chung, nhưng sau đó cha mẹ lại giấu diếm dành dụm riêng cho lão Lục cả một khoản, đó chính là bất công!”

Anh hai trừng mắt liếc chị ta một cái: “Em ít nói bậy nói bạ lại đi! Cha mẹ lưu lại tiền cho thằng sáu là ý của cha mẹ, cha mẹ muốn cho ai thì cho!” – Nói xong đem bàn chải quăng đi.

Chị hai òa khóc rống lên, cuộc sống này thật là bất lực!

Lúc này anh ba đến đây, thấy chị hai khóc thương tâm, kinh ngạc nói: “Chị hai chị làm sao vậy?”

“…Chị không sao.” – Chị hai che miệng đem tiếng khóc nghẹn trở về, chị ta biết chú ba là dạng người gì. Chị ta không muốn chú ba nghe thấy lời mình vừa mới nói.

“Anh hai của em đâu?” – Anh ba cũng không có ý định truy vấn, nhìn xung quanh một chút rồi đánh lời chuyển chủ đề.

“Đi ra ngoài rồi, chú có chuyện gì hả?” – Chị hai quay người lại giả bộ như đang chọn đồ ăn.

“Cũng không có chuyện gì.” – Anh ba lại không đi, đứng ở đó nhìn đống đồ ăn mang theo khẩu khí oán giận nói: “Chị hai, đây là nhà mình chuẩn bị tích dưa chua đi? Ai, đây thật là không thể không biết mà so, em vừa rồi nhìn thằng sáu mua thức ăn, cái đống kia thật sự là quá lớn, nhìn xem đồ ăn của chúng ta, chắc chỉ đáng là bụi cỏ! Chị xem thằng sáu lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy, vừa mua xe đạp lại còn mua cả thức ăn, em nghi đấy chắc chắn là tiền của cha mẹ, nếu là như vậy, việc phân chia gia sản cũng là quá không công bằng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi