THẬP NIÊN 70: SỐNG LẠI LÀM GIÀU

Chị hai đã hiểu rồi, thì ra hôm nay mình nghe lén bị phát hiện. Lập tức, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, người coi trọng thể diện như chị ta lập tức bùng nổ: “Anh mất mặt à, anh còn có mặt mũi nói mình mất mặt à, tôi làm như vậy là vì cái gì? Vậy mà anh lại nói tôi như thế, anh còn có phải là người không? Cha mẹ già vẫn luôn thiên vị cho chú, tôi đã nói cái gì, không phải là để vạch trần chỗ rau đó sao, một người một miệng ăn như tôi thì có thể ăn được bao nhiêu, tôi là vì ai chứ? Anh còn nói tôi như thế? Anh có thất đức quá không! Hai Triệu, từ ngày gả cho anh tôi chưa từng được trải qua một ngày tốt đẹp, nhiều năm như vậy rồi, nửa đêm canh năm đã bò dậy chăm sóc cho người già trẻ nhỏ, tôi đã nói cái gì? Tôi sinh cho nhà họ Triệu của anh hai đứa con, tôi không phụ lòng nhà họ Triệu, anh lại bảo tôi là không biết xấu hổ như thế!”

Chị hai càng nói càng khó chịu, liền òa lên khóc.

Anh hai vốn đã ép lửa giận xuống, nhưng lại bị mấy câu nói này của chị hai làm cho kích động, hét lớn: “Câm mồm! Chuyện tốt cô tự làm ra còn sợ bị người khác nói?”

Ba đứa trẻ sợ đến mức chạy ra ngoài tìm cha Triệu mẹ Triệu đến.

“Ông nội bà nội ơi, cha mẹ con đánh nhau rồi!” Đại Nha kéo theo hai đứa em trai vừa chạy vừa hét.

Mấy đứa trẻ hét lên như vậy, nhà của anh ba và anh tư cũng nghe thấy, mọi người vẫn còn chưa ngủ nên kéo lê dép chạy ra ngoài.

“Sao thế, anh nghe bảo anh hai chị hai đánh nhau rồi?” Vẻ mặt anh ba vô cùng kinh ngạc, hỏi.

“Không biết nữa, em chỉ nghe thấy Đại Nha hét lên là đánh nhau rồi!” Anh tư cũng rất kinh ngạc, tối đêm như thế này, anh hai chị hai đang tốt đẹp sao lại cãi nhau chứ.

Chị tư cố kìm nén sự hưng phấn, thúc giục: “Còn ở đây nói chuyện làm gì, mau chóng qua đó xem thử đi!”

Không lâu sau mẹ Triệu cũng cùng Đại Nha, Thiết Đản và Lư Đản qua đó.

Cha Triệu không đi, suy cho cùng thì một người bố chồng như ông cũng không nên quản loại chuyện như thế này.

Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở sống ở phía sau, khoảng cách hơi xa, cộng thêm việc vừa thân mật xong, đang ngủ ngon giấc thì Diệp Sở Sở nghe thấy chút động tĩnh, mơ hồ nói: “Văn Thao, anh có nghe thấy âm thanh gì không?”

Triệu Văn Thao nghe thấy rất rõ ràng, nhưng trong lòng lại cười lạnh, dịu dàng hôn lên môi vợ mình, dỗ dành nói: “Là mèo hoang thôi, ngủ đi, không cần quan tâm.”

Diệp Sở Sở cũng rất buồn ngủ, sau khi dựa vào trong lòng chồng mình thì đã ngủ thiếp đi, trời rét như thế này, có một người đàn ông làm ấm giường cho mình quả thực cực kì thoải mái.

Hơn nữa hai chân của cô khi nãy còn bị chồng mình nâng lên, cả người đều bị hắn lăn qua lăn lại như một con búp bê vải, thực sự không còn nhiều sức lực nữa, vì thế đã ngủ thiếp đi.

Cô không hề biết rằng lúc này ở hiên nhà phía Tây trong sân trước đang nổ ra một cuộc chiến tranh gia đình!

Khi mấy người anh ba đến thì đúng lúc chị hai và anh hai đang mắng nhiếc lẫn nhau, nói là mắng nhiếc lẫn nhau chứ thực ra là chị hai đang mắng nhiếc, anh hai lặp đi lặp lại vẫn chỉ là mấy câu đó, vốn không hề cãi nhau.

Chị ba nhìn thấy chị hai bình thường ngoan ngoãn nhanh nhẹn bây giờ đang tóc tai bù xù ngồi trên giường, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, muốn thê thảm bao nhiêu có thê thảm bấy nhiêu thì rất kinh ngạc, vội vàng qua bên cạnh chị ta nói: “Chị hai, chị làm sao vậy? Anh hai, anh đang làm gì thế, anh thấy chị hai đã khóc như thế này rồi, anh có thể nói ít đi vài câu không?”

Anh hai không tiện tranh cãi với vợ của anh em, tức giận ngồi bệt xuống đất không nói chuyện nữa.

Anh ba ngồi xuống bên cạnh anh hai nói: “Anh hai, chuyện này là sao?”

Ánh mắt của chị tư hơi bận rộn nhìn qua nhìn lại, đứng trên đất với vẻ khó hiểu, hết nhìn cái này lại nhìn cái khác, trong lòng thực ra đang tò mò chết rồi, lập tức nói theo: “Đúng vậy, chuyện này là sao, tối đêm như vậy mọi người đều ngủ hết rồi, sao đang yên lành hai anh chị lại cãi nhau?”

Chị hai không thèm để ý đến chị ta, chỉ ngồi khóc.

Chị ba an ủi chị hai: “Chị hai đừng khóc nữa, khóc đến hỏng mắt thì sao, chị nhìn xem, tóc tai rối bù hết lên rồi này!”

Chị hai không thèm để ý đến người đang đứng xem kịch ở nhà lão Tứ kia, chỉ kéo lấy chị ba mà khóc: “Thím ba à, mấy ngày tháng này không sống tiếp được nữa rồi, tôi cũng không sống nổi nữa, tôi không chịu được nữa! Hu hu hu!”

“Chị hai nói cái gì thế, đừng nói linh tinh, mấy ngày tháng này mới tốt làm sao, hai trai một gái, trai gái đều có đủ rồi, sao không thể sống tiếp được nữa?” Chị ba vội vàng nói.

“Em hỏi anh ấy xem, là anh ấy bảo rằng chị không thể sống nổi nữa!” Chị hai lại lần nữa khóc lớn.

Mẹ Triệu bị ba đứa nhóc tìm đã đến, nhìn thấy chị hai bị bắt được nghe lén còn dám đánh đòn phủ đầu, mẹ Triệu liền không khách khí nữa, mở miệng liền mắng: “Chúng ta còn chưa chết, nửa đêm nửa hôm khóc lóc cái gì!”

Nhìn thấy mẹ chồng đến rồi, chị hai nghe lén bị phát hiện lại càng cảm thấy xấu hổ, tất cả chuyện này còn không phải là do hai ông bà già bọn họ náo loạn sao, nếu bọn họ không thiên vị cho chú thì sao mình có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!

“Mẹ, mẹ hỏi cha của mấy đứa nhỏ ấy, hu hu hu!” Chị hai chỉ biết khóc.

Mẹ Triệu đương nhiên biết rất rõ là có chuyện gì, vẻ mặt giễu cợt, chất vấn: “Con trai của tôi tôi hiểu rõ, tôi hỏi cái gì mà hỏi? Ngược lại là cô tôi mới phải hỏi cho rõ, con trai tôi đã đánh cô hay cấu cô rồi? Để cô nửa đêm kêu gào khóc lóc như thế này, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mấy người không biết còn cho rằng nhà họ Triệu chúng tôi học theo chế độ phong kiến xưa, hợp sức đay nghiến đứa con dâu như cô!”

Hai Triệu nói: “Mẹ, con không hề đánh cô ấy, con chỉ nói rõ ràng mấy chuyện đó với cô ấy, cô ấy đã vừa gào vừa khóc như vậy rồi.”

Mẹ Triệu đương nhiên biết rõ con trai mình là người như thế nào, cũng là một người không có tiền đồ, ngay cả vợ của mình cũng không quản thúc được.

Nhìn thằng sáu xem, mọi chuyện Sở Sở đều nghe nó quyết định!

Mẹ Triệu cũng không thèm quan tâm con trai, tiếp tục cười lạnh dạy dỗ chị hai: “Bước vào cửa nhà họ Triệu chúng tôi xem ra uất ức cho cô rồi, nắm tay của chồng còn chưa rơi xuống người đã có thể khiến cô khóc thành thế này, cô đừng cho rằng chúng tôi già rồi nên hồ đồ, không biết đêm nay cô náo loạn như thế này là để cho ai xem, không phải chỉ là cô cho rằng chúng tôi thiên vị thằng sáu à, bây giờ tiền mà thằng sáu vừa mua xe vừa mua rau chắc chắn là do chúng tôi trợ cấp đúng không?”

“Cô muốn đường đường chính chính nói ra, tôi còn cho rằng cô là một người minh bạch rõ ràng, chưa từng nghĩ rằng cô là một người nhát gan như thế đấy, không dám dứt khoát nói rằng bản thân mình đang nhắm vào Sở Sở, coi Sở Sở thành cái gì rồi? Nhắm vào tội phạm cũng không nhắm như cô!”

“Hơn nữa cô nhìn thấy Sở Sở có đồ ngon gì thì đều nhớ tới hai ông bà già chúng tôi rồi, lẽ nào cô không cảm thấy xấu hổ à? Nó gả vào đây được bao lâu mà đã biết hiếu kính như vậy rồi, còn cô gả vào đây bao lâu rồi? Mỗi dịp năm mới cô đã bao giờ đun nước nóng ngâm chân cho hai vợ chồng già chúng tôi chưa? Nhưng sau khi tự đánh giá các nhà, buổi tối hôm nào Sở Sở cũng không quên đun nước cho vợ chồng già chúng tôi, đừng nói đến việc tôi và cha mấy đứa không hề trợ cấp chút gì cho vợ chồng chúng nó, xem như chúng tôi có trợ cấp thật thì mấy đứa muốn thế nào?”

Tất cả con trai và con dâu đều nghẹn lại, đều bị ngữ khí hùng hồn này của bà làm cho nghẹn đến mức không nói được câu nào.

Nhưng đứa em dâu thứ sáu Diệp Sở Sở này cũng không hề biết có chuyện gì, còn thực sự hiếu kính đến mức khiến người khác không thể bắt bẻ được điều gì.

Nhưng ban đầu bọn họ không rõ là có chuyện gì, bây giờ lại cảm thấy chắc chắn là đang nhắm đến tiền của hai ông bà, vì thế nên mới có chuyện đó, quả thực là đã đánh giá thấp nhà thằng sáu rồi!

“Mẹ cũng thừa nhận là mẹ thiên vị thằng sáu, nhưng mẹ cũng không sợ các con coi trọng mẹ, năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, hợp với tấm lòng của mẹ thì mẹ thương hơn một chút, các con còn muốn làm gì? Mẹ không thương các con nhiều hơn bao nhiêu, nhưng mẹ đã chà đạp các con rồi à? Mẹ không hề cho các con cái gì hay là muốn cắt một miếng thịt trên người các con để cho thằng sáu, thế nên các con có thể chỉ vào mũi mẹ mà bảo mẹ thiên vị?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi