THẬP NIÊN 70 SỐNG LẠI TRƯỚC KHI BỎ CHỒNG BỎ CON


Thẩm Y Y chú ý tới hành vi quái dị của chúng, nhìn chúng thêm một lúc, sau đó đi ra.

Người trên đường bắt đầu nhiều lên, cao thấp khác nhau, hầu hết trong tay hoặc trên lưng đều có đồ, chặng đường cô đi tới, còn có không ít người nhìn cái gùi trên lưng của cô.

Có người trực tiếp đi lên hỏi cô có gì, Thẩm Y Y ngơ ra, bỗng nhiên phản ứng lại, cô đã tìm được chợ đen rồi?Mò bậy mò bạ tìm được chỗ, Thẩm Y Y cười không nói gì, bây giờ cô vẫn chưa hiểu giá cả, phải dò giá trước mới biết phải bán thứ gì.

Nhìn thấy một chị gái mua gạo từ chỗ một thím có nốt ruồi ở góc mũi, Thẩm Y Y đi tới: “Thím, gạo này của thím bao nhiêu tiền một cân?”“Một tệ!” Thím thấy vậy tưởng có hi vọng, vội mở làn của mình ra, lộ ra chút gạo ố vàng bên trong: “Còn năm cân, cô lấy hết không?”Khóe miệng Thẩm Y Y hơi giật: “Thím, gạo này của thím không mới nữa.

”“Quả thật đây là gạo năm ngoái.

” Thím lập tức nói: “Nhưng nó rẻ, hơn nữa không cần phiếu.

”Gạo ở cung tiêu xã tốn một hào năm xu một cân, đắt trên dưới tám hào, nhưng cung tiêu xã cần phiếu lương thực.


Thẩm Y Y tìm hiểu đại khái, nói: “Thím, tôi vẫn nên đi xem thử một chút.

”“Lấy rẻ cho cô một hào, được không?” Thím ta vừa thấy vịt tới miệng sắp bay, có hơi sốt ruột.

“Để tôi xem đã.

” Thẩm Y Y cười nói, quyết đoán rời đi.

Tiếp theo, cô theo công thức hỏi giá dầu, vải các thứ, sau đó bán mười cân gạo, còn có bột mì và mấy cân đường đỏ, tổng cộng thu nhập 30 đồng.

Cô không dám bán quá nhiều, đoán chừng gùi của cô đại khái cũng chỉ có thể chứa được bấy nhiêu đồ như vậy, cô liền thu tay.


Bán lương thực chỉ là thủ đoạn ứng phó tạm thời của cô mà thôi, không muốn dựa vào bán lương thực kiếm nhiều tiền.

Đương nhiên, muốn bao nhiêu cô đều có thể lấy ra, nhưng ở thời đại kinh tế kế hoạch này, nếu một lượng lớn lương thực chảy vào thị trường, chắc chắn sẽ dẫn tới sự chú ý của phía trên, tới lúc đó tra tới thì phiền phức.

Cô dự tính lâu dài, dĩ nhiên phải cẩn thận một chút.

Cô thu dọn một chút, chuẩn bị đi về, bỗng nhiên nghe thấy trong góc phía sau truyền tới một giọng nói lấy lòng: “Anh Phong, cậu giúp tôi đi, con trai tôi sắp kết hôn, điều kiện gia đình của đối phương rất tốt, tôi phải lấy ba món lớn, bây giờ chỉ thiếu mỗi đồng hồ, ti vi người ta đã không cần rồi, vậy đồng hồ này tôi không thể không đưa được.

Nếu vậy con trai tôi sẽ không ngẩng nổi đầu ở nhà cha vợ nó.

”“Tôi thật sự không phải không giúp bác, bây giờ bên trên tra nghiêm, tôi căn bản không lấy được hàng.

” Giọng nói dày dặn đó cực kỳ bất lực: “Bác gái Cố, bác vẫn nên tới tòa nhà bách hóa trong thành phố mua đi.

”“Tòa lầu bách hóa cần phiếu công nghiệp, cần đến sáu tờ, tôi không có một tờ nào.

”“…”Thẩm Y Y nghe xong liền sáng mắt, cô có đồng hồ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi