Nhóm dịch: Bánh BaoLại nhìn Tô Tương Tú, người mới tới, có thể mang đến sức sống cho nông trường, có thể cổ động các đồng chí thanh niên trí thức nữ tiếp tục làm việc, cô ta đúng là tràn đầy sức sống cỡ nào.
“Tô Tương Ngọc, không phải cô lập quân lệnh nuôi gà sao, mau đi dạo một vòng trong chuồng gà, đừng có làm ra tình huống bất ngờ gì, công việc quan trọng hơn, một thanh niên trí thức thì cô nên có tự giác.
” Anh ta cố tình nói trước mặt mọi người.
Càng là đối tượng, trước mặt công chúng lại càng nghiêm khắc, lúc này mới có vẻ anh không phải là người làm theo tư pháp.
Đương nhiên, nói đến thái độ của Phùng Minh Tốn ở nơi công cộng, không thể không nhắc đến cha mình.
Cha anh ta từng là nhóm nguyên lão đầu tiên khi đi theo Vương Chính tướng quân đến biên thành.
Ngay cả mẹ anh thím ấy cũng là một trong tám ngàn tương nữ, đầu năm mươi năm đã đến biên thành.
Cho nên, ở biên thành, Phùng Minh Tốn là một thế hệ cách mạng vừa hồng vừa chính trực.
Thân phận như vậy, đều khiến cho anh không thể không nghiêm túc.
“Bây giờ tôi đi đây.
” Tô Tương Ngọc lập tức nói.
Kiếp trước đã quen với diễn xuất của Tô Tương Tú, cô mới không có lòng hiếu kỳ gì, vui vẻ đi cho gà ăn.
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng trong giọng nói Phùng Minh Tốn đã luôn cất giấu sự mất kiên nhẫn, sao kiếp đầu tiên cô lại không cảm nhận được nhỉ.
Mà từ đoàn văn công đến nông trường Triều Dương, tổng cộng có năm cô gái, Tô Tương Tú là lãnh đạo của các cô.
Từ khi các cô vừa vào đại thính đường, thì đã nhận được tiếng vỗ tay như sấm.
Đương nhiên, chờ các cô mang đến tiết mục mới, biểu diễn mới bắt đầu đã khiến cho thính phòng vang lên tiếng vô tay còn hơn cả sấm! “Thanh niên trí thức Tô, nhanh lên, Tô Tương Tú dẫn đầu đoàn văn công múa một khúc múa chữ Trung đã đốt cháy mọi người đó.
”Vu Lỗi xem biểu diễn được một nửa, cậu ta nhanh như chớp chạy đến chuồng gà báo tin cho Tô Tương Ngọc.
“Vậy tại sao cậu không cùng nhau châm lửa, chạy tới đây làm gì?” Tô Tương Ngọc nói.
.