THẬP NIÊN 70: THIÊN KIM HUYỀN HỌC XUỐNG NÚI

 
Ngày hôm sau Phó Nhiễm đến đón Tô Tiểu Lạc. Phó Vân Hải không đủ tư cách nhận nuôi Hoàng Lỗi, nên Hoàng Lỗi vẫn ở trại trẻ mồ côi.

Phó Vân Hải trở về đơn vị báo cáo, càng không có thời gian. Chỉ có thể giao việc thăm nom cho Phó Nhiễm, Tô Tiểu Lạc rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng quyết định đi cùng cô ấy xem sao.

"Anh Sáu em đâu?"

"Nhớ anh ấy rồi à?" Tô Tiểu Lạc không đáp mà hỏi ngược lại.

Câu hỏi này đến quá bất ngờ, Phó Nhiễm không khỏi đỏ mặt: "Không phải, chỉ thấy lạ là không thấy cậu ấy."

Tô Tiểu Lạc "ồ" một tiếng, hai người này đều không thích nói thật. Hay là, hôm nào cho mỗi người một lá bùa nói thật nhỉ?

Tô Tiểu Lạc âm thầm tính toán trong lòng.

Đến trại trẻ mồ côi, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đưa một ít đồ cho các cô giáo ở đây.

"Đây là chút lòng thành của chúng tôi."

Vốn đã chuẩn bị một ít đồ ở nhà, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc lại đến cửa hàng bách hóa mua thêm một ít, đồ đạc cũng không ít, cô giáo ở trại trẻ mồ côi nói lời cảm ơn với hai người.

"Sao không thấy các cháu nhỏ đâu ạ?" Phó Nhiễm hỏi.

"Hôm nay có hai thanh niên mang một ít đồ dùng học tập đến, bây giờ chắc đang ở sân sau chơi với các cháu ấy đấy!" Một cô giáo trả lời, "Thanh niên bây giờ, càng ngày càng có lòng tốt."

Mọi người đi về phía sân sau, cô giáo nói: "Tình hình của Hoàng Lỗi ở trại trẻ mồ côi so với trước đây đã tốt hơn nhiều rồi, cũng chịu chơi cùng các bạn nhỏ. Cháu ấy rất ngoan, các cô giáo ở đây đều rất thích."

"Vậy thì tốt rồi!" Phó Nhiễm yên tâm hơn không ít.

"Các cô cứ ra sân sau trước đi, chúng tôi mang số đồ này vào kho đã." Cô giáo chỉ chỉ phương hướng.

"Cô cứ làm việc đi ạ." Phó Nhiễm vội nói.

Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đi ra sân sau, tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ đó.

"Bị chú bắt được rồi nhé!"

"Hahaha!"

Ánh nắng vừa đẹp chiếu lên người những đứa trẻ trong sân. Có hai thanh niên đang ở trong sân chơi bịt mắt bắt dê cùng bọn trẻ.

Một đứa trẻ bị nhấc bổng lên cao, rõ ràng là vừa bị bắt được.

Tô Hòa?

Phó Nhiễm đứng im tại chỗ, rất bất ngờ khi nhìn thấy anh ấy ở đây. Trên mặt anh ấy rạng rỡ nụ cười, đặc biệt chói mắt.

Như trở về hồi còn bé.

"Không được khóc nhé, lần này không tính, chơi lại lần nữa!" Tô Hòa thấy nhóc con sắp khóc, vội vàng bịt mắt lại lần nữa. "Nói trước nhé, lần này bị bắt thì không được chơi xấu nữa đấy."

"Hihi."

Bọn trẻ lại nhanh chóng chạy đi, lần này dưới sự dẫn dắt của Trần Tử Dương, tất cả đều chạy ra khỏi vạch, Tô Hòa không bắt được ai không khỏi nhíu mày: "Ơ, mấy đứa giỏi trốn thật đấy."

Anh ấy bước về phía trước, lại không nghe thấy chút động tĩnh nào. Dần dần, anh ấy đi lệch vị trí, đi về phía Phó Nhiễm.

"Này, mấy đứa không phát ra tiếng động nào thì quá đáng lắm đấy!"

Tô Tiểu Lạc đột nhiên đẩy Phó Nhiễm một cái, Phó Nhiễm đang lén cười, liền bị vấp về phía trước.

Tô Hòa nghe thấy tiếng bước chân, vươn tay dài ra ôm lấy người ta. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên chóp mũi, khiến Tô Hòa cũng ngẩn người.

"Oa!"

"Xấu hổ, xấu hổ!"

Xung quanh vang lên tiếng la ó của bọn trẻ.

Tô Hòa lúc này mới nhận ra không ổn, anh ấy buông tay, gỡ miếng vải đen trên mắt xuống.

Phó Nhiễm rũ mắt, môi khẽ mím lại mang theo một chút e thẹn. Hai má ửng hồng, như ráng chiều nhuộm lên áng mây. Hai tay không ngừng xoắn lấy vạt áo, dáng vẻ luống cuống như nai con giật mình.

Tai Tô Hòa lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cậu, sao cậu lại ở đây? Ý tôi là....tôi không biết cậu ở đây, xin lỗi nhé!"

Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, hỏi với vẻ tinh nghịch: "Anh Sáu nhà em lén làm việc tốt, em cũng không biết đâu!"

Tô Hòa gãi gãi đầu nói: "Đều là chuyện nhỏ thôi mà."

Tô Hòa với Trần Tử Dương lần này nhập một lô đồ dùng học tập, kiếm được một khoản tiền, dù sao cũng là chuyện chính sách không cho phép, bọn họ liền nghĩ đến việc tặng cho các cháu nhỏ ở trại trẻ mồ côi một ít.

Không ngờ lại gặp đúng Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm ở đây.

Trần Tử Dương cười nói: "Sao, chỉ cho phép mấy người làm việc tốt à?"

"Tôi còn phải đi thăm Hoàng Lỗi, hai người đợi tôi một lát." Phó Nhiễm xoay người, chạy nhanh khỏi đây.

"Tiểu Cửu, vừa nãy anh thấy hết rồi nhé." Trần Tử Dương ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói, tay còn làm động tác đẩy.

"Thấy thì thấy thôi, trong lòng anh Sáu nhà em không biết vui đến mức nào đâu!" Tô Tiểu Lạc cười nói, "Anh Sáu, em muốn ăn sô cô la."

"Con nhóc quỷ linh tinh, nếu chị Phó Nhiễm của em giận rồi, xem em làm thế nào!" Tô Hòa bất đắc dĩ nói.

"Vậy anh đi dỗ đi!" Tô Tiểu Lạc ra vẻ đắc ý, "Chị Phó Nhiễm mới không nỡ giận em đâu."

"Hai người đến đây bằng cách nào thế?" Phó Nhiễm đi tới hỏi.

"Bọn tôi đi xe buýt đến, nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi." Tô Hòa cười nói.

"Để tôi đưa hai người về." Phó Nhiễm không nói hai lời, bảo họ đi theo mình. Trần Tử Dương thì không sao cả, hơn nữa còn có thể đấu võ mồm với Tiểu Cửu, anh ấy đương nhiên vui vẻ đồng ý. Tô Hòa thấy họ không có ý kiến, cũng chỉ có thể đi theo.

Trên đường không ai nói gì, sau đó Tô Hòa với Trần Tử Dương còn phải đến đơn vị báo cáo, Phó Nhiễm liền đưa họ tới cửa đơn vị.

Phó Nhiễm chở Tô Tiểu Lạc về nhà họ Tô, vừa xuống xe cô liền thấy Ôn Dữ đang đợi ở đó. Phó Nhiễm còn phải đến đoàn văn công, cô ấy chào Ôn Dữ một tiếng rồi rời đi.

"Chúng tôi nhận được tin có một băng nhóm tội phạm có tổ chức, chuyên buôn bán trẻ em." Ôn Dữ hạ giọng nói, "Lần này có một đứa trẻ chạy thoát ra được, nói là được một chị tên A Bố Y giúp đỡ trốn thoát, còn những đứa trẻ khác vẫn đang bị giam giữ, chờ bị bán đi nơi khác."

"Chị Bố Y!" Tô Tiểu Lạc nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính toán. Hóa ra là có kinh không hiểm, nhưng nếu chậm trễ thì cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Đứa trẻ này còn quá nhỏ, hoàn toàn không nói rõ được địa điểm xảy ra vụ việc ở đâu."
Vẻ mặt Ôn Dữ nặng nề, trên người đứa trẻ trốn thoát toàn là vết thương. Đã đói mấy ngày rồi, chỉ còn da bọc xương, trông rất đáng thương.

Cảnh sát điều tra cả buổi sáng mà không thu hoạch được gì, Ôn Dữ theo bản năng nghĩ đến Tô Tiểu Lạc, nên đến tìm cô nhờ giúp đỡ.

Đặc biệt là cái tên A Bố Y này, nghe có vẻ quen tai.

Tô Tiểu Lạc nói: "Cho tôi chút thời gian để tính toán, sáng mai tôi sẽ đến tìm anh."

Ôn Dữ gọi cô lại: "Tối hôm đó, cảm ơn cô."

Tô Tiểu Lạc gật đầu với anh ta, bước vào nhà họ Tô. Cũng không chào hỏi ai, liền lên lầu về phòng.

Tô Chính Quốc không khỏi hỏi: "Sao thế này?"

Trình Nhã đã sớm quen rồi: "Chẳng phải do bố chiều hư đấy sao."

"Chắc chắn là có chuyện rồi, con bé ngày thường không để ý đến con, nhưng tuyệt đối không thể không để ý đến bố." Tô Chính Quốc bưng một đĩa hoa quả lên lầu.

Trình Nhã cảm thấy không thoải mái, trước đây bà ấy vốn không đồng ý cho Tô Tiểu Lạc vào nhà họ Tô, cũng không thích cái tính cách này của Tô Tiểu Lạc. Nhưng bây giờ cô đã đến nhà họ Tô lâu như vậy rồi, ngày ngày đều gặp mặt. Cô đối xử với ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ riêng với bà ấy là cái thái độ đó.

Bà ấy có nợ gì cô đâu.

Tô Chính Quốc bị đuổi xuống, Trình Nhã tò mò hỏi: "Nó làm sao thế?"

Tô Chính Quốc thở dài: "Con bé nói có một băng nhóm buôn bán trẻ em, nó muốn tính toán một chút, bảo bố đừng làm phiền."

Trình Nhã căm ghét nhất là bọn buôn bán trẻ em, lập tức hỏi: "Thật sự có thể tính ra được sao?"

"Đương nhiên rồi, con bé là ai chứ?" Vẻ mặt Tô Chính Quốc đầy tự hào.

Trình Nhã cụp mắt xuống, nếu cô thật sự tính toán chuẩn xác như vậy, không biết có thể giúp bà tìm được Niếp Niếp hay không?

"Con rốt cuộc có nghe bố nói không đấy?" Tô Chính Quốc thấy cô con dâu không để ý đến mình, lại nói thêm lần nữa, "con làm chút đồ ăn ngon, tối nay bồi bổ cho con bé."

"Ồ, dạ được." Trình Nhã đáp lại với tâm sự nặng nề.

Nhưng đến giờ cơm, Tô Tiểu Lạc cũng không xuống ăn, Tô Vãn khó chịu nói: "Sao thế, giở thói tiểu thư à? Còn muốn bưng lên phòng cho cô ta ăn sao?"

Trình Nhã vội nói: "Nó đang làm việc chính sự, con bớt nói vài câu đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi