THẬP NIÊN 70 TIỂU KIỀU TỨC


Nhóm dịch: Phù Du“Mẹ con là mẹ con, con không phải bà ta, bác không phải là loại người thị phi bất phân.

” Chúc Xuân Nhu nhìn Thẩm Nhị Ni nói một câu.

Thẩm Nhị Ni nhìn bác gái cả rời đi, nhìn một hồi lâu mới quay đầu lại đi vào trong viện.

Chỉ là vừa mới vào sân đã cảm giác có đồ đập qua đây, “Cái đồ bồi tiền mày, mẹ mày đều sắp bị người ta đánh chết, mày còn đứng một bên xem náo nhiệt, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày vậy hả, phải chi mày đẹp bằng một nửa con gái người ta thì tao đâu tới nỗi phải đi tìm người khác chứ?” Nếu là Nhị Ni biết tranh đua một chút, bà ta đã không cần đánh chủ ý lên Thẩm Uyển Chi rồi.

Theo Trương Thúy Anh thấy nha đầu thì nên lót đường cho tương lai của anh em trong nhà, bằng không nuôi bọn nó để làm gì.

Thẩm Nhị Ni cũng không thích mẹ của mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là bị mẹ ghét bỏ.

Rõ ràng cô ta không lớn hơn so với em trai út bao nhiêu, nhưng đồ ngon gì trong nhà đều phải đưa hết cho em trai út.

Chỉ cần cô ta hơi phản kháng chút, nhẹ thì mẹ dùng ngôn ngữ nhục mạ, nặng thì tát một bạt tai.

Em trai út cũng bắt nạt cô ta, cha cũng chỉ biết đứng nhìn một bên, nhìn được thì cứ nhìn, nhìn không nổi thì nói hai câu.


Cô ta lớn như vậy mà còn chưa từng cảm thụ tư vị được người ta che chở là thế nào.

Có lẽ là lời nói vừa rồi kia của bác gái cả, mọi người đều biết ai phạm sai lầm thì trừng phạt người đó, cô ta là cô ta, em trai út là em trai út, dựa vào cái gì mà cô ta phải trả giá vì em trai út.

Trương Thúy Anh thấy cô ta không nói lời nào thì càng thêm nén giận, “Mày câm à, còn không mau dọn dẹp nhà đi, sao tao lại sinh mày ra chứ, nếu thằng út của tao có ở đây thì chắc chắn không để người ta bắt nạt tao như vậy rồi.

”Lúc này Thẩm Nhị Ni mới ngẩng đầu nói với mẹ, “Vậy mẹ đợi em trai út về dọn dẹp đi.

” Nói xong liền đi thằng về phòng.

_______Chúc Xuân Nhu về tới nhà, bà Lưu đã chờ ở nhà chính, bên cạnh là Yêu Muội Nhi.

Thẩm Kiến Quốc ôm Nữu Nữu nấu cơm ở phòng bếp.

“Xuân Nhu con về rồi à?” Bà Lưu thấy có người về liền giương mắt hỏi.

Chúc Xuân Nhu đi vào phòng, Thẩm Uyển Chi liền đổ một chén nước, còn bỏ thêm đường trắng vào trong.

“Bà Lưu, người mau ngồi xuống đi.

” Lúc trên đường, Chúc Xuân Nhu đã nghe con gái hai nói đại khái, biết vì sao bà Lưu tới đây, lúc này ý tốt của người ta chính là an ủi lớn nhất với nhà bọn họ rồi, tất nhiên là tràn ngập hy vọng nhìn bà Lưu.

Bà Lưu hỏi, “Bên Trương Thúy Anh không có chuyện gì chứ?”“Bà Lưu, người yên tâm, con biết nặng nhẹ.

”Thật ra bà Lưu biết Thẩm Kiến Quốc và Chúc Xuân Nhu đều là người hiểu rõ trong lòng, “Loại người này nên đánh một trận, bị đánh thì mới nhớ lâu.

” Ai mà không che chở con cái nhà mình, chỉ cần không gây ra chuyện lớn thì bà Lưu vẫn ủng hộ.

Lúc này mọi người tới xem náo nhiệt đúng là từng lớp từng lớp, mới từ nhà Trương Thúy Anh ra thì lại nghe nói bà Lưu tìm được một nhà tốt cho Thẩm Yêu Muội.

Mọi người từ sôi nổi tới hứng thú, “Người trong sạch nào vậy? Tốt hơn so với nhà họ Tiêu luôn à?”“Không biết nữa, có lẽ còn chưa bì kịp nhà họ Tiêu.

” Tuy rằng có rất nhiều người trong thôn rốt cuộc cũng chưa rõ tình hình của nhà họ Tiêu là như thế nào, nhưng vừa nghe là con trai của xưởng trưởng xưởng quốc doanh, còn là chủ nhiệm Hội Uỷ, thân phận này ở huyện thành có thể có mấy nhà như vậy chứ?“Thế không phải không bì kịp không phải cũng phí công sao? Tôi nghe nói họ Tiêu này đều thả lời ra, đừng nói trấn Bạch Sa cho dù là người huyện thành cũng chưa có người dám cưới Thẩm Yêu Muội Nhi đó.


”“Đúng vậy, hôm nay không phải Thẩm Yêu Muội Nhi đi xem mắt sao? Kết quả lên trên trấn, đến mặt của người ta cũng không thấy được.

”“Trời ạ, họ Tiêu lợi hại như vậy à.

”“Còn không phải sao, cho nên lời bà Lưu nói có khi để người ta mừng hụt một trận không chừng.

”“Vậy cũng không biết được.

”“Để tôi nói thì nhà họ Tiêu có thế nào cũng không phải người trong sạch, hôm nay tôi cũng mới nghe thấy lời Chúc Xuân Nhu nói, lại nói hắn mắc lỗi mà người đàn ông nào không mắc phải chứ? Chị dâu Triệu, không phải chị từng nói lần trước anh Triệu nhà chị còn nhìn chằm chằm quả phụ người ta sao?”“Đồ Minh Phương, con mẹ nhà bà có bệnh đúng không, nói chuyện thì nói chuyện, bà nói lão Triệu nhà tôi làm gì?”“Tôi không phải chỉ thuận miệng thôi sao.

”“Bà sao không thuận miệng nói không Đại Trụ nhà bà mỗi ngày đều chạy qua chỗ thanh niên trí thức người ta đi, không phải gánh nước giùm người ta thì tặng đồ cho người ta đó.

”“Chị dâu Triệu, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy nha, Đại Trụ nhà tôi tới chỗ thanh niên trí thức.

”“Hừ, trong thôn ai mà không thấy.

”Vốn dĩ là nói chuyện của Thẩm Uyển Chi, vậy mà xem náo nhiệt thiếu chút nữa quay qua đánh nhau luôn rồi.

Bên ngoài xôn xao, cãi cọ, ồn ào.

Nhà họ Thẩm ngược lại càng an tĩnh chút, đều đang nghe bà Lưu giới thiệu là người trong sạch nào.


Kỳ thật Thẩm Uyển Chi đã không có chút hy vọng gì rồi, hoặc là vẫn luôn không gả chồng thôi, chỉ là có lẽ cuộc sống trong nhà sẽ không nhẹ nhàng như vậy, tên cặn bã Tiêu Văn Thao kia chắc chắn sẽ tới quấy rầy bọn cô.

Hoặc là tìm cơ hội báo cáo nhà họ Tiêu gia, con đường này vẫn gian nan như cũ, địa vị xã hội của người hai nhà quá không bình đẳng, muốn vặn ngã một cái cây lớn thật sự thực không dễ dàng.

Nhưng cô nhìn thấy bộ dáng cha mẹ che chở mình, cô cũng không sợ hãi, hơn nữa bởi vì là xuyên đến, bằng vào kinh nghiệm nhiều hơn một đời cô cũng không nên để người ta tuỳ ý bài bố mới đúng.

Tính của Thẩm Uyển Chi chính là như vậy, bề ngoài nhìn thì mảnh mai, nhưng sau khi khổ sở thì rất nhanh liền có thể tỉnh lại.

“Đối phương là quân nhân, còn là lãnh đạo của Đại Hữu nhà bà nữa.

”Quân nhân? Thẩm Uyển Chi nghe thấy bà cố Lưu nói tức khắc bùng cháy lên hy vọng, đúng rồi, thời buổi này gả chồng không phải cũng có bài vè thuận miệng sao? Nhất quân nhân nhị viên chức tam công nhân.

Người bình thường sẽ sợ Tiêu Văn Thao, đó là bởi vì những thủ đoạn đó của hắn có thể tác động thực tế tới người bình thường.

Nhưng quân đội thì không giống nhau, tay hắn còn có thể duỗi tới bộ đội hay sao? Đó là chuyện không thể nào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi