THẬP NIÊN 70 XUYÊN QUA NUÔI CON NẰM THẲNG


Cố Thừa Phong càng cau mày sâu hơn, “Mau tới xin lỗi mẹ và cậu đi!”Đại Bảo đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ nhìn về phía Cố Thừa Phong, “Người này không phải mẹ con! Con cũng không có cậu.

”Nói xong cậu bé đẩy mạnh Mãn Ý ra, nhảy lên giường đắp chăn lên người, quay lưng về phía mọi người, rất nhanh từ trong chăn truyền ra một tràng tiếng khóc thút thít.

Kiều Mãn Nguyệt nhanh chóng đưa tay ngăn Cố Thừa Phong đang còn muốn tiếp tục dạy dỗ cậu bé lại, “Được rồi, chuyến đi dài như vậy anh không mệt sao? Ăn cơm trước đi.

”Cô cho Mãn Ý, Mãn Hoài ngồi trên chiếc bàn nhỏ, từ trong túi vải lấy ra một cà mèn đựng cơm đặt trước mặt bọn họ, “Hai em chia nhau ăn cái này đi.

”Cơm Cố Thừa Phong mua về có rau xanh, cô lấy một nửa trứng chiên cho hai đứa em trai, lại cho một nửa còn lại vào hộp cơm của Cố Thừa Phong.

Bởi vì dầu thừa không nhiều lắm, mang đi lại rất phiền phức, cho nên lúc Kiều Mãn Nguyệt chiên cho vừa đủ dầu, nhưng trứng chiên vẫn béo, rất ngon miệng.

Mắt bà cụ trợn tròn, chưa từng gặp ai phá của như vậy!Kiều Mãn Nguyệt nghe tiếng nuốt nước miếng, cô ngẩng đầu, giả vờ kinh ngạc: “A? Mọi người vẫn chưa đi sao?”Bà cụ chớp mắt, đang định nói chuyện, lại bị Kiều Mãn Nguyệt cố ý ngắt lời, “Chúng tôi phải ăn cơm, không giữ mọi người, đi thong thả nha.


”Cô cười rất chân thành lại nhiệt tình.

Bà cụ bị nghẹn không nói nên lời, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cà mèn không định đi, cuối cùng bị người phụ nữ trẻ lôi đi, trên đường đi liên tiếp mắng chửi, hình như là mắng người phụ nữ trẻ, thực tế là chỉ dâu mắng hòe, mắng Kiều Mãn Nguyệt keo kiệt không biết tình nghĩa tới lui.

Kiều Mãn Nguyệt không có cảm xúc gì liếc mắt nhìn Cố Thừa Phong, Cố Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, không dám nói gì.

“Anh định xử lý như thế nào?” Kiều Mãn Nguyệt lấy ra một hộp cà mèn khác.

Cô hỏi không đầu không đuôi, nhưng Cố Thừa Phong vừa nghe đã hiểu, cũng không biết tại sao lại ăn ý như vậy, anh suy nghĩ, “Để xem tình hình đi, chuyện nhà của người khác, mình khó nói lắm.

”Kiều Mãn Nguyệt “Ừm” một tiếng.

Trong phút chốc buồng xe trở nên yên tĩnh lại, không ai nói nữa, chỉ có tiếng Mãn Ý, Mãn Hoài nhai nuốt và tiếng Đại Bảo kéo chăn khóc nức nở.

Nhưng tiếng khóc của Đại Bảo cũng dần dần biến mất, có vẻ là khóc đến ngủ thiếp đi.


Kiều Mãn Nguyệt cũng đã ăn no, vì vậy cô gói cơm và trứng chiên đặc biệt để lại, chọt Cố Thừa Phong, “Đi xem con anh, giúp thằng bé lau nước mắt và nước mũi đi.

”Cố Thừa Phong: “Thằng bé đang ngủ ngon giấc, không cần quan tâm.

”Kiều Mãn Nguyệt: “!.

Con trai anh nói đúng.

”Cố Thừa Phong: ….

.

Dưới ánh mắt ghét bỏ của Kiều Mãn Nguyệt, anh giúp Đại Bảo vén chăn lên, để lộ khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, mồ hôi và nước mũi.

Kiều Mãn Nguyệt không nhìn anh, mang theo Mãn Ý, Mãn Hoài đi WC, thuận đường mang nước ấm trở về.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi