THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH BẠN THÂN NỮ CHÍNH

Với lại, tôi cũng không nhờ không bác sỹ Lâm, đối với thanh niên trí thức, được trở vê thành phố là mơ ước lớn nhất, chỉ cần bác sỹ Lâm giúp chúng tôi chuyện này, sau khi chuyện này kết thúc chúng tôi sẽ tìm cách giúp bác sỹ Lâm trở về thành phố, còn sẽ sắp xếp cho cô một công việc tốt, hơn nữa cũng cho cô một số tiền. Đương nhiên, ở trong thôn, đại đội trưởng cũng giúp đỡ tôi không ít, về gia đình đại đội trưởng, chúng tôi đương nhiên cũng tỏ lòng biết ơn, cũng giúp con trai bọn họ sắp xếp một vị trí làm công nhân.

Nếu bác sỹ Lâm làm nhân viên y tế, lại không trở về thành phố được, khẳng định cũng muốn sinh hoạt thật tốt ở đại đội đúng không? Một khi như vậy, đại đội trưởng chiếu cô bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm ở đại đội nhất định cũng sẽ không kém, ít nhất sẽ tốt hơn so với bây giờ."

Lâm Dư Dư nghe anh ta nói, đối với sắp xếp của Ôn Lễ, người trước mắt không làm chủ được, mà người có thể làm chủ chính cả anh cả trong miệng anh ta, công tác công nhân cũng có thể thuận miệng nói ra, sắp sếp trở về thành cũng có thể, rốt cuộc thân phận của người anh cả này là gì?

Lâm Dư Dư đương nhiên nguyện ý, cô muốn tìm hiểu rõ ràng tất cả người nhà của thân thể Tiểu Ôn Lễ này, không nghĩ tới Ôn Hiền lại tự tới cửa, nhưng cô cũng không thể hiện ra, Nếu nói, lúc trước phán xét được cảm xúc, là bởi vì quá bất ngờ, nhưng hiện tại, trong lòng cô đã có điểm mấu chốt, tự nhiên có thể khống chế được cảm xúc: "Tôi muốn suy nghĩ một chút."

Ôn Hiền: "Cứ tự nhiên, tôi cho cô một ngày được chứ? Ngày mai tôi phải báo với anh cả, muốn đem chuyện này nói với anh ấy, cho nên cô phải nói quyết định của cô cho tôi và ngày mai. Cũng không phải tôi ép cô, mong cô thông cảm một chút, anh cả tôi vẫn luôn nhớ nhung cháu trai."

Lâm Dư Dư: "Tôi hiểu." Có thể đi khắp nơi tìm cháu trai trong hai năm, phần tình cảm này đương nhiên không thể nghi ngờ."Buổi chiều tôi phải đi lên trấn trên dọn ký túc xá ở trên sở, giữa trưa ngày mai anh đến sở tìm tôi."

Ôn Hiền: "Được."

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, lại nói: "Buổi chiều lúc tôi lên sở ở trấn trên sẽ nhờ nhà họ Phạm lấy xe bò đưa tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ thuyết phục thím Lý có thể đưa Tiểu Ôn Lễ cùng lên trấn trên, anh có muốn ngồi cùng một chiếc xe bò với chúng tôi không? Đến trấn trên cũng phải đi một đoạn, anh có thể nói chuyện cùg với Ôn Lễ." Trong thâm tâm, đương nhiên cô không hy vọng Tiểu Ôn Lễ có quan hệ quá tốt với họ.

Nhưng, bọn họ vẫn luôn tìm Ôn Lễ, mà thân thể Ôn Lễ này lại không là của chính Ôn Lễ, dù là Ôn Lễ hay là cô, vẫn luôn có duyên nợ nhân quả. Cho nên chỉ cần bọn họ thật sự không có lỗi với Ôn Lễ, không đối xử tệ với Ôn Lễ, Ôn Lễ vẫn phải có trách nhiệm với bọn họ. Giống như, sau này Ôn Lễ phải hiếu thuận với Lý Thu Hồng.

Lý Thu Hồng là ân nhân cứu mạng của Ôn Lễ, phần ân tình này vô cùng to lớn. Mà trách nhiện của Ôn Lễ với bọn họ, là thay thế Ôn Lễ trước kia.

Lâm Dư Dư không biết trên thế giới này có thực sự có nhân quả hay không. Nhưng ít nhất, cô xuyên không đến đây, cô liên tin tưởng nhân quả. Cô vì đồng đội tự bạo, cũng giết rất nhiều tang thi, đây là công đức mà ông trời muốn khen thưởng cô, để cô ở chỗ này, gặp được Ôn Lễ. Cho nên, cô vẫn luôn biết ơn.

Đương nhiên, cô cũng không phải thánh mẫu chuyên làm những chuyện tốt.

Ôn Hiền vừa nghe, lập tức nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm đã đưa ra biện pháp này, rất cảm ơn." Anh ta đang lo không được tiếp xúc với Ôn Lễ, lấy thân phận là khách của đại đội trưởng? Không thích hợp. Trong thôn tình cờ gặp Ôn Lễ, quá gây chú ý. Cho nên biện pháp của Lâm Dư Dư cũng rất tốt.

Lâm Dư Dư: "Tôi đi chuẩn bị, anh có thể đi đến chỗ xe bò trước đợi chúng tôi, chờ lát nữa khi xe bò đến cửa nhà thím Lý, chúng ta sẽ gặp lại."

Ôn Hiền: "Được."

Sau khi Lâm Dư Dư rời khỏi, Ôn Hiền liền cảm thán, đây là một đồng chí vừa thông minh lại lễ phép, cô có tâm phòng bị, cũng mang theo thiện ý. Ôm Hiền có thể cảm nhận được, thái độ của Lâm Dư Dư thay đổi từ sau khi nghe được sau khi chị gái qua đời. Cho nên cô cũng là một người lương thiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi