Hắn ta từ từ di chuyển bước chân của mình và lùi lại bên đường.
Xe trâu chạy dần dần rời khỏi tầm mắt hắn ta, Giang Hoài đứng một mình tại chỗ, trong lòng trống rỗng…
Trên xe trâu, Diệp Ngưng Dao thấy sống lưng người đàn ông thẳng tắp không nói một tiếng, trong lòng mắng Giang Hoài qua lại tám trăm lần, bầu không khí vốn đang tốt đẹp đều bị tên không có mắt kia phá hư.
“Những lời vừa rồi của anh ta, anh đừng để trong lòng nhé, em và anh ta đã sớm không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi, chỗ cha mẹ em… Bình thường họ đều rất tôn trọng ý kiến của em, năm nay tết em sẽ đưa anh về gặp họ nhé.”
Phó Thập Đông quay đầu, bình tĩnh nhìn cô, lông mi rậm khẽ chớp một cái: “Ừ, được.”
Thấy anh không giống như đang tức giận, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng yên tâm hơn phần nào.
Trên đường vào thôn đụng phải thôn dân, Phó Thập Đông đều sẽ lấy ra mấy cục kẹo phát cho họ, dọc theo đường đi trở về nhà đã trở nên náo nhiệt hơn.
Một đôi mới cưới vui vẻ cười nói đi vào cửa viện, Phó Viện lập tức chạy ra từ trong phòng, còn chưa đứng vững đã vội vàng hoảng hốt hỏi: “Chú, chú và chị Diệp thật sự đã kết hôn rồi sao?” Cuối cùng cô bé cũng có thím rồi ư?!
Bởi vì vừa mới phạm sai lầm, cô bé không dám tiếp cận Phó Thập Đông, chỉ có thể vô ý thức dựa vào bên cạnh Diệp Ngưng Dao.
“Ừm, sau này cháu phải đổi giọng gọi là thím nhỏ.” Hai chữ cuối cùng Phó Thập Đông cố ý nhấn mạnh từng chữ, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.
Phó Viện ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu gọi: “Thím nhỏ…” Thái độ đặc biệt nghiêm trang.
“Ngoan…” Lấy ra bao lì xì đã sớm chuẩn bị sẵn bỏ vào trong tay cô bé, Diệp Ngưng Dao ngượng ngùng đỏ mặt, lần đầu tiên làm trưởng bối của người ta, cảm giác rất vi diệu.
So với phản ứng nhiệt tình của Phó Viện, Phó Niên với thành viên trong nhà cũng không có phản ứng gì quá lớn, mọi người sớm đã quen với sự trầm mặc của thằng bé, không ai cố ý ép buộc thằng bé tiếp nhận sự thay đổi này.
Bữa cơm tối ăn bánh bao nhân thịt nguyên chất, từng cái sủi cảo tròn vo được bỏ vào nồi, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Cô bỗng nhiên phát hiện khi gả cho người đàn ông này lại có thêm một chỗ tốt, đó chính là sau này cô rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng về vấn đề ăn cơm nữa!
Có đại đầu bếp Phó ở đây, các loại mỹ thực đều có thể ăn mỗi ngày.
Bây giờ mặc dù họ đã chính thức là quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng ở nông thôn phải có một bữa tiệc rượu để công nhận.
Sau khi hai người thương lượng, tiệc cưới được định vào ngày Cốc Vũ(), thích hợp để gả cưới.
[Chú thích: (
) Cốc Vũ: thường bắt đầu vào khoảng ngày 19/20-4 dương lịch.]
Ăn cơm tối xong, anh đưa Diệp Ngưng Dao về chỗ ở của cô, Phó Thập Đông lấy từ trong túi xách ra một cái hộp bánh quy rỉ sét loang lổ.
“Trong này là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh, tuy rằng không nhiều lắm. Nếu em thích cái gì thì cứ lấy tiền này mà mua nhé.” Anh nhét hộp sắt vào trong tay cô ấy, không đợi Diệp Ngưng Dao kịp phản ứng, chợt nghe anh tiếp tục nói: “Em đi ngủ sớm một chút đi nhé, ngày mai anh sẽ đến đón em.”
Nói xong, trong nháy mắt liền chạy về nhà họ Phó.
Diệp Ngưng Dao: “…”
Cô ấy vẫn chưa hỏi trong hộp này là bao nhiêu tiền mà? Hơn nữa anh ấy cũng không nói đón cô đi làm gì?
Làm thế nào lại chạy nhanh như vậy chứ?!
Mang theo nghi vấn đi vào phòng, Diệp Ngưng Dao rửa mặt mới đi mở cái hộp bánh quy kia ra.
Bên trong một đống tiền xu và vé lương thực, cộng lại với nhau lại có hơn năm mươi đồng!
Theo như cô biết, Phó Thập Đông rất ít khi đi làm trong ruộng, anh lại không phải là bàn tay vàng, hơn nữa còn phải nuôi sống một đại gia đình, có thể tích góp được nhiều tiền như vậy quả thật không dễ dàng!