THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

Lần trước, khi Mạc Tiểu Thanh phàn nàn về mặt của mình đã khiến cô nảy ra một ý tưởng, ở trên trời chơi đùa ba nghìn năm, ngoại trừ chơi đàn, đánh cờ, luyện thư pháp, vẽ tranh, và chơi với hoa cỏ, không ai biết dược tính của các loại hoa cỏ tốt hơn cô.

Hoa đào là một loại thực vật rất tốt để làm đẹp, tiên nữ trên trời không có vấn đề về ngoại hình, nhưng phụ nữ ở đây thì có!

Theo như nội dung trong cuốn sách, đất nước sẽ cải cách và mở cửa trong vài năm nữa, tất cả mọi người có thể tự do mua bán.

Nếu cô có thể sống sót đến ngày hôm đó, có thể làm một số sản phẩm làm đẹp và bán chúng, đây là một cách tốt để kiếm tiền.

Thuốc hoa đào cô làm là từ hoa đào pha trộn thêm một ít thảo dược, rất khác biệt so với thuốc hoa đào bình thường, ngoại trừ cải thiện làn da và các bệnh bên ngoài của phụ nữ, thuốc hoa đào của cô còn có tác dụng tăng cường thể chất.

Ngôi nhà bằng đất hoàn toàn không cách âm, nửa đêm trong màn đêm yên tĩnh này nghe thấy tiếng nghiền nát rất rõ ràng, Phó Thập Đông đang nằm trên giường, nửa người hướng vào tường đất, lông mày nhíu lại.

Mãi đến nửa giờ sau, bên đối diện mới khôi phục yên tĩnh trở lại, anh khoanh tay dần dần nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau nghe thấy tiếng gà gáy, Phó Thập Đông đứng dậy khỏi giường đất, anh rửa mặt trước rồi bắt đầu làm bánh bao.

Biết Diệp Ngưng Dao thích ăn bánh bao nhân thịt, vì biểu hiện thành ý hòa giải, ngày hôm qua anh đã đi huyện thành mua bột mì và thịt heo.

Đặt những chiếc bánh đã gói vào lồng hấp, anh ra sân lấy ít dưa chua đã ướp ngon.

Mười lăm phút sau, anh cho bánh đã hấp chín và dưa chua vào một cái chậu tráng men, đặt cái chậu lên bức tường thấp rồi quay người vào nhà.

Anh biết Diệp Ngưng Dao sống rất có quy luật, mỗi ngày việc cô làm đầu tiên khi thức dậy chính là nhìn cây hoa đào trong sân, ước chừng thời gian, bây giờ cũng đã đến lúc cô phải ra ngoài.

Quả nhiên không lâu sau, Diệp Ngưng Dao ngáp một cái từ trong nhà đi ra, vừa đi ra khỏi nhà, cô đã ngửi thấy trong không khí có mùi thịt nồng nặc, cô lúng túng hít hít mũi, vừa ngước mặt lên liền thấy trên tường thấp có một cái chậu tráng men.

Cô nghi hoặc lấy cái chậu xuống, bên trong là sáu cái bánh bao làm bằng bột mì trắng mịn, còn nóng hổi.

Diệp Ngưng Dao nhìn xung quanh và thấy cánh cửa bên cạnh đã đóng chặt, cô nuốt nước bọt và gọi nhẹ tên Phó Thập Đông.

Thức ăn quý giá như vậy, một lúc có sáu cái bánh bao nhân thịt, cho dù cô có tham lam đến đâu cũng không thể chiếm đoạt tiện nghi của người khác được.

Cũng không biết anh lấy tiền ở đâu để mua thịt và bột mì?

Một lúc sau, Phó Thập Đông cầm dao cạo râu từ trong nhà đi ra, sau khi cạo râu ngoại hình của anh như được thay đổi thành một người khác, trông vừa trưởng thành lại chững chạc hẳn ra.

Anh nhìn cô qua bức tường, hàng mi dày khẽ run, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh làm vậy là có ý gì?” Diệp Ngưng Dao nâng chiếc chậu tráng men lên, ánh mắt vừa vặn chạm đến chiếc cằm rắn chắc và hầu kết nhô ra của anh, cô không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, sau đó mới dời tầm mắt lên đôi mắt đen láy của anh.

“Tặng cho cô ăn.” Phó Thời Đông mất tự nhiên đứng thẳng người lên, rồi giải thích nói: “Viên Viên muốn ăn bánh bao hấp, cái này là dư ra nên tôi mang qua cho cô đấy.”

Kiểu nói dối đầy sơ hở này suýt chút nữa khiến Diệp Ngưng Dao không nhịn cười nổi, anh nghĩ cô là đứa ngốc dễ lừa như vậy hay sao?

“Anh chờ tôi một chút.” Diệp Ngưng Dao xoay người trở lại trong phòng, cầm một đồng tiền đặt ở trên vách tường đưa cho anh, “Đây là tiền trả cho bánh bao, tôi còn không có tha thứ cho anh, không trả tiền ăn thì không được lấy đồ của anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi