THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

Đúng lúc này, một loại khí thế khác thường đánh ụp tới, Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày.

Tiếng “sột soạt” sau lưng càng làm cho suy đoán của cô thêm phần chắc chắn.

Không biết người đi theo mình là nhất thời hay đã tính toán trước, Diệp Ngưng Dao dần dần tăng tốc, hy vọng có thể thoát khỏi đồng ruộng hoang vu này càng sớm càng tốt.

Linh lực trong pháp khí chỉ có tác dụng với thực vật, nếu gặp phải người xấu, thân hình nhỏ bé như cô không thể chống đỡ được công kích của đối phương.

Nhìn xung quanh, thấy nhà nào cũng đã nghi ngút khói bếp, làn khói dày đặc mang đến cảm giác rất tịch mịch.

Cái người trốn trong bóng tối bắt đầu dồn ép cô từng bước một khi cô tăng tốc, ngay khi Diệp Ngưng Dao vừa định vận dụng linh lực thì nhìn thấy một bóng người lắc lư ở phía trước cách đó không xa.

Khuôn mặt tuấn tú ngày càng lộ ra khiến cho Diệp Ngưng Dao không chút do dự chạy tới, bởi vì quá kích động không kịp ngăn cản bước chân, nên cô liền nhào vào trong lòng của đối phương, chóp mũi đụng vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp lại rất bình yên.

Phó Thập Đông vô thức đỡ bả vai của cô, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”‘

“Có người theo dõi tôi.” Sự hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi đã được lồng ngực ấm áp này làm dịu lại, nhưng vẻ mặt của cô vẫn lộ vẻ hoảng hốt như cũ.

Sau khi nghe thấy lời này, Phó Thập Đông lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, trong đôi mắt híp lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cảm giác được khí tức khác thường đã biến mất, Diệp Ngưng Dao thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ủy khuất ôm lấy anh không buông tay, “Vừa rồi tôi sợ chết khiếp, may mắn là anh xuất hiện kịp thời.”

Sau khi quan sát xung quanh một vòng và không phát hiện ra điều gì bất thường, Phó Thập Đông rút đi u ám trong mắt và nhìn xuống khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô.

Không biết từ lúc nào, anh đã vòng tay qua eo Diệp Ngưng Dao, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng khiến anh nhịn không được lăn lộn hầu kết, lập tức đặt tay lên vai cô, từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ: “Chắc tên kia đã chạy đi rồi, cô có thể buông tay.”

Để thể hiện sự dè dặt của mình, Diệp Ngưng Dao lưu luyến buông tay ra, “Anh đi đâu vậy? Anh có thể đưa tôi về nhà trước được không? Tôi vẫn còn hơi sợ.”

“…Được.” Phó Thập Đông không dám nhìn vào mắt cô, giống như anh không dám nói cho cô biết thực ra là anh đến đón cô.

Thấy anh dễ dàng đồng ý như vậy, Diệp Ngưng Dao nở một nụ cười ngọt ngào, tình cảm của cô dành cho anh lại tăng lên một chút.

Hai người chậm rãi đi bộ về nhà dọc theo con đường nhỏ hẹp, bầu không khí im lặng mang theo một chút mơ hồ ái muội nhẹ nhàng kéo dài giữa họ.

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào bím tóc đen mượt của cô, trong mắt anh ánh lên sự dịu dàng mà không ai có thể nhìn thấy …

Sáng hôm sau, gà vừa gáy thì cổng sân đã có tiếng gõ “phanh phanh phanh” vang rung trời.

Diệp Ngưng Dao nghe thấy âm thanh liền tỉnh lại, không nhịn được mà oán trách ai mới sáng sớm đã đến quấy rầy giấc mộng của cô.

Mạc Tiểu Thanh đứng ngoài cửa với khuôn mặt đầy phấn khích, tay cô ấy thỉnh thoảng chạm vào khuôn mặt mịn màng và thanh tú của bản thân, cô ấy vui đến nỗi nói không nên lời.

Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, Diệp Ngưng Dao chậm rì rì đi tới cửa, vừa mở ra, còn chưa kịp nói gì đã bị cô ấy ôm vào người, vỗ vỗ kịch liệt: “Cám ơn Dao Dao! Cô quả thực là cha mẹ tái sinh của tôi! Từ nay về sau, cô chính là chị em tốt của tôi!”

“…” Mạc Tiểu Thanh vỗ Diệp Ngưng Dao mấy cái thật mạnh, cô muốn ho khan một tiếng, thật lâu sau mới thoát khỏi vòng tay của đối phương, “Mấy nốt mẩn ngứa trên mặt cô đều biến mất rồi hả?”

“Đúng vậy, chẳng những vết phát ban không còn nữa, cô xem này, làn da của tôi hình như cũng trở nên mịn màng hơn rất nhiều so với trước kia!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi