THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

Vẻ mặt đắc ý của hắn ta lập tức khơi dậy sự tò mò của mọi người, không biết cô gái nào xui xẻo đến mức lọt vào tầm ngắm của tên lưu manh này nữa?

“Đúng là có chuyện tốt thật! Tôi dẫn tiểu tử này đi nói chuyện hôn sự!” Bà mối Vương cười ha hả đi tới trước mặt Uông Đại Thuận, chủ động thay hắn ta nói chuyện.

Hai người là bà con có quan hệ thân thích, mặc dù không thường xuyên qua lại, nhưng lại thân thiết hơn những người khác trong thôn.

Hướng bọn họ đi là đi về phía đông của thôn, phía đông của thôn chỉ có mấy hộ gia đình, không nhà nào có con gái chờ gả, vì thế có người nghi hoặc hỏi: “Ai vậy? Là con gái của nhà họ Mã à?”

Con gái nhà họ Mã là một cô gái lớn tuổi trong làng, vì cô ấy thường ngớ ngẩn và ăn nhiều nên không ai dám đến nhà cô ấy để bàn chuyện kết hôn.

“Ông đang nói linh tinh cái gì vậy? Làm sao tôi có thể để ý đến cô ta chứ?!” Uông Đại Thuận ngay lập tức trở nên không vui khi nghe mọi người nhắc đến con gái nhà họ Mã.

“Vậy anh mau nói cho mọi người biết đến cuối cùng là anh nhìn trúng ai đi?”

Uông Đại Thuận vừa định mở miệng trả lời, đã bị bà mối Vương ngăn lại, “Hiện tại không thể nói cho mọi người biết chúng tôi định đi nhà ai được, nếu như có thể thành công thì nhất định sẽ phát kẹo mừng cho mọi người!”

Mọi người vừa nghe lời này, ngoại trừ có chút tò mò ra, không ai có thời gian tiếp tục rình mò để hỏi nữa.

Nhìn thời tiết dần ảm đạm, có vẻ như trời sẽ mưa sớm, có thời gian đứng tám chuyện không bằng tranh thủ kiếm thêm chút tiền trước khi trời mưa sẽ thiết thực hơn.

Mãi cho đến khi hai người đi qua đồng ruộng, Uông Đại Thuận mới bất mãn hỏi: “Vừa rồi sao không để tôi nói cho bọn họ biết? Đây là chuyện tốt mà.”

“Chuyện tốt thì sao? Nếu như thanh niên trí thức Diệp đồng ý thì tốt, lỡ cô ấy không đồng ý thì sao?” Bà mối Vương trừng mắt hung hăng nhìn hắn ta một cái, nụ cười trên khuôn mặt vừa rồi đã sớm biến mất.

Vì là người thân, tự mình ra mặt đi giúp hắn ta cầu hôn đã là tận tình tận nghĩa rồi, còn muốn cho bà ấy mất mặt cùng với hắn ta ư? Không đời nào!

Bởi vì bản thân còn phải nhờ người khác giúp đỡ, cho nên Uông Đại Thuận chỉ có thể lảm nhảm một mình, không dám phản bác.

Bởi vì thời tiết không tốt, Diệp Ngưng Dao tính toán xong việc liền đi về nhà sớm.

Người đi theo cô chỉ xuất hiện lần đó, sau đó không hề xuất hiện nữa, hiện tại đang trong mùa vụ bận rộn, cho nên từ hôm qua đến nay cô vẫn chưa nhờ Phó Thập Đông đến đón mình tan làm.

Ngoài phòng bắt đầu lất phất mưa phùn, Diệp Ngưng Dao làm thêm mấy viên thuốc hoa đào, vừa duỗi eo ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã bắt đầu mưa từ lúc nào không hay.

Còn đang nghĩ quần áo trong sân vẫn còn chưa thu, ngoài sân đã có tiếng gõ cửa, “Thanh niên trí thức Diệp có ở nhà hay không?”

Ngoại trừ thanh niên trí thức ở chỗ thanh niên trí thức và người nhà họ Phó, cô không quen biết ai trong thôn này, nghe thấy giọng nói của người lạ thì cô đột nhiên dâng lên cảnh giác.

“Ai vậy?” Diệp Ngưng Dao đi ra khỏi phòng, cũng không vội mở cửa.

“Tôi là thím Vương, người ở trong thôn chúng ta.” Bà mối Vương ở ngoài cửa ân cần hiền từ giới thiệu, nhưng trong lòng lại thầm mắng, cái cô nữ thanh niên trí thức này thật đúng là không có ánh mắt mà! Bản thân bà ấy đã đứng ở ngoài cửa nửa ngày rồi mà sao cô còn không mau ra mở cửa!

“Bà đến đây có việc gì?” Trong thôn cô không quen biết người nào họ Vương, vì vậy Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc.

“Cô có thể mở cửa trước rồi chúng ta đi vào nhà nói chuyện được không?” Bà mối Vương sắp không duy trì nổi nụ cười trên miệng nữa rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy người vô lễ như vậy, mấy cô gái trong thành phố đều thật kiêu ngạo!

“Không nói rõ là chuyện gì thì tôi đi vào nhà đây.” Mưa nhỏ vẫn rơi không ngừng, Diệp Ngưng Dao không định tiếp tục dây dưa với bà ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi