THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

“Nếu là thật, Uông Đại Thuận cũng quá là không biết trời cao đất rộng rồi.” Những người khác cũng nói theo: “Khuôn mặt già nua như vỏ cây của hắn ta và khuôn mặt nhỏ nhắn của thanh niên trí thức Diệp không xứng đôi chút nào.”

“Tôi nghĩ thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Diệp mới là xứng đôi nhất!” Bây giờ mọi người trong thôn đều biết Diệp Ngưng Dao từng là vị hôn thê của Giang Hoài.

Thật đáng tiếc khi sự kết hợp của đôi kim đồng ngọc nữ như bọn họ lại đột nhiên bị xáo trộn bởi hoa khôi của làng bọn họ, nghĩ lại cũng thấy đáng tiếc.

“Nhỏ giọng xuống, đừng để người khác nghe thấy.” Đội trưởng Mạnh là người có tiếng nói về số tiền của đội, bọn họ không dám xúc phạm gia đình nhà họ Mạnh, ai lại muốn đi đánh đổi bằng số tiền mình làm ra kia chứ?

“Sợ cái gì? Mạnh Nghênh Oánh chính là một hồ ly tinh không biết xấu hổ, được tiện nghi lại còn thích khoe mẽ, thật là không có đạo đức!” Tiểu cô nương nhà họ Thôi bĩu môi khinh thường, cô ấy bình thường khinh bỉ Mạnh Nghênh Oánh phong thái yêu ma.

“Không phải sao, thanh niên trí thức Giang đúng là mù quáng, người vợ tốt như vậy mà không cần, nhất định phải lấy người lòng dạ xấu.”

“Đây là con rùa nhỏ nhìn đậu xanh.”

“Ha ha ha……”

Mấy người sôi nổi trò chuyện, nhưng không ai chú ý đến Mạnh Nghênh Oánh đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa nghe bọn họ nói chuyện.

Sắc mặt cô ta hết chuyển sang xanh lại chuyển sang trắng, trông rất là xuất sắc.

Cô ta nắm chặt tay và giận dữ quay người rời đi.

Bản thân bị người ta nói xấu đều là do nữ nhân Diệp Ngưng Dao kia!

Nghĩ đến việc cô ta đã phải chịu đựng dày vò rất nhiều ở đây trong khi người phụ nữ đó có thể sống một cuộc sống thoải mái, Mạnh Nghênh Oánh cắn chặt môi và đột nhiên thay đổi hướng đi.

Lúc này, trong nhà họ Uông, Uông Đại Thuận đang nằm trên giường đất của nhà mình rên rỉ không ngừng.

Vẻ mặt mẹ Uông đau lòng rót cho hắn ta một bát nước đường, bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày con đều không nghe lời mẹ nói, không có chuyện gì lại đi gây sự với con sói con đó làm gì?”

“Con không có khiêu khích hắn, ai mà biết hắn sẽ bảo vệ cái nữ nhân họ Diệp kia đến mức như vậy?” Uông Đại Thuận như thi thể nằm đơ ở trên giường, không muốn động đậy.

Bình thường hắn ta không làm bất cứ công việc gì, nhưng bây giờ hắn ta bị thương, hắn ta giống một ông già hơn và trở thành một chủ quầy phủi tay.

“Trước kia mẹ đã nói với con rồi, đừng có chiếm tiện nghi của người khác, con chính là không nghe, nhìn xem! Vì năm cân bột mì trắng kia mà bị đánh thì có đáng không?” Nước mắt mẹ Uông lăn dài, tự trách bản thân vì đã không ngăn cản hắn ta ngay từ đầu.

“Hai ngày nữa vết thương này sẽ khỏi, chúng ta có thể ăn mấy bữa với số bột mì trắng đó, lần sau có chuyện tốt như thế này con vẫn sẽ làm.” Nằm mơ cũng thấy bánh bao làm từ bột mì trắng, Uông Đại Thuận vô thức liế.m môi dưới, cả bụng cũng kêu lên “rầm rì”.

“Cái gì? Con còn dám đi ra ngoài gây chuyện sao?!” Mẹ Uông vô cùng tức giận vì sự vô tâm của con trai mình, làm góa phụ nuôi con thật không dễ dàng, bà ấy không ngờ đứa trẻ này lớn như vậy lại vẫn khiến bà ấy phải lo lắng.

Khi bà ấy vừa định cầm chiếc chổi lông gà đánh đứa con trai này thì có một vị khách không mời đến nhà.

Thấy Mạnh Nghênh Oánh còn dám tới cửa, mẹ Uông lập tức cầm chiếc chổi lông gà trên tay chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng: “Cô vào nhà tôi làm gì? Nếu không do cô thì con trai tôi đã không bị thương như vậy rồi!”

Nhìn thấy Thần Tài đi tới, Uông Đại Thuận trợn tròn mắt, lập tức hét lớn “ai ui ai ui” càng dữ dội hơn.

“Anh sao vậy?” Mạc Nghênh Oánh nghi ngờ nhìn người đàn ông nằm trên giường đất, trong lòng có dự cảm không lành.

“Đều là do cô ra ý đồ xấu, tôi bị Phó Thế Đông đánh!” Vẻ mặt Uông Đại Thuận như đưa đám, vừa khóc vừa động đậy thân người, dạ dày và bụng dưới của hắn ta vẫn còn đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi