THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH ĐẦU QUẢ TIM CỦA VAI ÁC

“Đương nhiên là thật, anh không làm, tôi có thể đi cho người khác làm, như vậy ba mươi tệ sẽ là của người khác.”

Ba mươi tệ có thể mua được rất nhiều thứ, Uông Đại Thuận nghe nói tiền sắp bay mất, ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Được! Tôi làm, tôi sẽ để ý việc này, cô cứ chờ xem!”

“Tôi chờ tin tức tốt của anh.” Bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Mạnh Nghênh Oánh không cho hắn ta trước bất kỳ phúc lợi gì, chỉ hứa sau khi hoàn thành công việc sẽ cho hắn ta ba mươi tệ.

Kể từ khi Tiền Linh mua những viên thuốc hoa đào, điều đầu tiên cô ấy làm mỗi khi thức dậy là soi gương, làn da không mấy săn chắc non mịn theo thời gian cũng ngày càng mềm mại căng bóng hơn.

Bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy sự thay đổi này nên đã làm mấy nữ thanh niên trí thức xôn xao.

Nếu chỉ là Mạc Tiểu Thanh, bọn họ còn có thể coi như là trùng hợp, bây giờ ngay cả Tiền Linh cũng trải qua biến hóa lớn như vậy, bọn họ không thể không thừa nhận viên thuốc trong tay Diệp Ngưng Dao thật sự có hiệu quả.

Chẳng lẽ sau khi xuống nông thôn, cô không bị rám nắng và vẫn giữ được nhan sắc là bởi vì cô cũng đã uống viên thuốc đó ư?

Mọi người đều yêu cái đẹp, khi nói đến sắc đẹp và mặt mũi, hầu hết mọi người đều chọn cái trước.

Làm việc ở nông thôn dãi nắng dầm mưa, những gương mặt da sần sùi của nhiều nữ thanh niên trí thức từ lâu đã nhuốm màu lúa mì, cho dù có bôi nhiều kem bảo vệ da cũng không tốt hơn chút nào.

Giờ đây, làn da của Mạc Tiểu Thanh và Tiền Linh đã trở nên trắng trẻo, khiến bọn họ càng khó chấp nhận hình ảnh của chính mình.

Ngoại trừ Lưu Mỹ Ngọc, một số người đều đang ngồi trên giường đất để thảo luận và quyết định sẽ đến nhà Diệp Ngưng Dao để mua một số viên thuốc dùng thử.

Ngày này, Diệp Ngưng Dao từ văn phòng ủy ban thôn trở về, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc ở cửa nhà cô, cô hơi nhướng mày, sau đó bình tĩnh bước tới.

“Thanh niên trí thức Diệp, cô về rồi à?” Có người nhìn thấy cô, lập tức xách theo lương thực vui vẻ chào hỏi.

“Mọi người tìm tôi có việc gì sao?”

“Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?” Bọn họ bỏ mặt mũi đến cầu người giúp đỡ thì cũng có chút ngượng ngùng, nhất là khi giọng điệu của Diệp Ngưng Dao bình tĩnh lại càng khiến cho bọn họ không biết nên mở miệng nói như thế nào.

“Ừm, vào đi.” Kỳ thật giờ phút này Diệp Ngưng Dao đã nghĩ tới mục đích mà bọn họ đến, có người chủ động đưa đồ ăn tới, cô làm sao có thể đẩy ra?

Có mấy người vào nhà thì tò mò nhìn xung quanh đánh giá, nơi này mặc dù không sáng sủa như ký túc xá của thanh niên trí thức, nhưng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp và tràn ngập không khí ấm áp.

“Mọi người ngồi đi, có chuyện gì cứ nói thoải mái.”

Bọn họ theo ý mình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Chu Quyên đứng đầu đám thanh niên trí thức, cười ha hả giải thích mục đích chuyến đi này của cô ấy: “Chuyện là thế này, chúng tôi nghe nói cô có một loại thuốc có thể làm cho làn da ngày càng đẹp hơn, vì vậy mọi người đều muốn đến đây để đổi một ít mang về dùng.”

Chu Quyên rất thông minh, cô ấy chỉ đề cập đến từ “đổi” chứ không đề cập đến từ “mua” trong cuộc trò chuyện.

Xem ra bọn họ đều có hai ba phương pháp, trước khi mua bán viên thuốc còn có một số việc cần phải làm rõ, Diệp Ngưng Dao giả bộ rất khó xử nói: “Tôi ở nơi này đúng là có một ít, nhưng số lượng không nhiều lắm. Tôi còn định để dành một ít cho bản thân sử dụng.”

“Thanh niên trí thức Diệp, xin hãy đổi cho chúng tôi một ít, cô cũng biết điều kiện của chúng tôi mỗi ngày mưa gió ác liệt như thế nào. Nếu có cách, ai cũng muốn trở lại dáng vẻ như trước khi về nông thôn.”

“Đúng vậy, cô đổi cho chúng tôi một ít đi.”

Mấy người nói với nhau, anh một lời tôi một lời, sợ Diệp Ngưng Dao không cho bọn họ mặt mũi mà trực tiếp từ chối bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi