Qua đêm nay không có gì ngoài ý muốn, tin tức bọn họ bị nhốt trong bẫy sẽ truyền khắp cả thôn Đại Oa, cho dù hai người trong sạch cũng sẽ không có người tin tưởng.
Phó Thập Đông mím chặt môi mỏng, trong lòng có quyết định: “Nếu như em muốn gả cho anh, thì đời này cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh, em biết không?”
Trái tim anh đập loạn điên cuồng, phảng phất sau một khắc sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thời gian chờ đợi câu trả lời là quá dài…
“Em biết, anh nguyện ý cưới em sao?” Nghĩ đến vận mệnh bi thảm của tuần hoàn vô hạn, Diệp Ngưng Dao không chút do dự lựa chọn gả cho người đàn ông trước mặt này.
Về phần tương lai sẽ ra sao, hết thảy đều sẽ là ẩn số…
Anh gật đầu, một lần nữa ôm chặt người trong ngực, thập phần trân trọng hôn lên trán cô, ở nơi không nhìn thấy, đáy mắt anh lộ ra một tia mừng như điên: “Sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em.”
“Ừm, em tin tưởng anh sẽ làm như vậy.” Rốt cuộc cũng bắt được người đàn ông này, mặt mày Diệp Ngưng Dao cong cong, cô chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, chờ lúc từ nơi này đi ra ngoài liền sẽ đi đến huyện lĩnh giấy kết hôn.
Hai người ôm nhau bình an trải qua đêm không ngủ này…
Sáng sớm hôm sau, không khí sau cơn mưa đặc biệt trong lành, rau dại trên núi giống như như được tưới nước đầy đủ mà trông cây nào cây nấy đều rất mập mạp.
Những người phụ nữ, trẻ em và người già không cần phải đi làm việc trên cánh đồng lúa mì, mang theo giỏ đua nhau đi lên núi, tất cả đều muốn đi trước để hái được những cây rau dại mập mạp và xanh mướt.
Tiếng bước chân từ xa dần truyền đến, Phó Thập Đông nhìn ra ngoài cạm bẫy, một tay khép lại bên miệng lớn tiếng hô: “Bên ngoài có người ở đây không?”
Diệp Ngưng Dao lúc này mới chú ý tới sự khác thường của anh, người đàn ông này hình như vẫn chưa từng sử dụng đến tay phải, nghĩ đến tiếng kêu rên rỉ tối hôm qua khi ngã xuống, cô đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng v.uốt v.e cánh tay kia vẻ với mặt lo lắng: “Có phải anh bị thương rồi phải không?”
Thấy cô phát hiện ra, Phó Thập Đông lúng túng sờ sờ mũi, gật đầu thừa nhận nói: “Ừ, không có gì đáng ngại.”
Nếu như không phải có anh, Diệp Ngưng Dao không dám tưởng tượng mình sẽ ngã thành cái dạng gì, đáy lòng cô ấm áp, đối với lựa chọn của mình càng thêm tin tưởng gấp trăm lần.
Liên tục hô năm sáu tiếng, mới có một cậu bé nhanh nhẹn nghe thấy tiếng mà chạy tới, cậu bé ngồi xổm xuống nhìn về phía hai người trong bẫy, trong đôi mắt to tràn ngập tò mò.
Phó Thập Đông liếc mắt một cái nhận ra đây là cháu trai nhỏ tên Trương Thiết Đản của ông Trương, một tay anh chống bên hông nói với đứa nhỏ này: “Thiết Đản, mau giúp chú Đông đi gọi người lớn nhà cháu lại đây.”
Trương Thiết Đản quen biết Phó Thập Đông, tròng mắt cậu bé vừa chuyển, lập tức đứng lên bỏ chạy.
“…” Diệp Ngưng Dao nháy mắt mấy cái, trên mặt lộ ra không thể tưởng tượng nổi: “Thằng bé giúp được sao?”
“Đừng lo lắng, thằng bé sẽ đi gọi người.” Hiện giờ quan hệ của hai người đã xảy ra biến hóa, Phó Thập Đông nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu, kiên nhẫn giải thích.
Bị mưa xối xuống người làm cho họ ướt đẫm cả đêm, Diệp Ngưng Dao cảm thấy toàn thân đâu đâu cũng khó chịu, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa một cách thoải mái.
Qua một nén hương thời gian, Thiết Đản dẫn theo mấy người hướng về phía cạm bẫy bên này đi tới.
Khi mọi người nhìn thấy một nam một nữ ở đáy cạm bẫy đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp này lại rớt xuống hố cùng tên sói con ấy lại là Diệp Tri Thanh.
Lúc này, trên người Diệp Ngưng Dao mặc áo khoác của Phó Thập Đông, mái tóc vốn ướt sũng đã khô gần hết, tóc vụn lộn xộn dán lên trán có vẻ đặc biệt chật vật.
Ống quần hai người dính đầy bùn đất, bọn họ ngửa đầu nhìn mọi người thần sắc thản nhiên.