THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH NỮ THANH NIÊN TRÍ THỨC

Lý Hồng Anh run rẩy nói: "Khi chúng tôi nhìn thấy Tưởng Tú Hà trên núi, cô ta đang cầm một con d.a.o đẫm máu, và... lúc đó trên người cô ta bê bết máu, giống như đã phát điên..." Nghĩ đến chuyện Giang Noãn bị kẻ mất trí g.i.ế.c người đuổi theo, nước mắt của Lý Hồng Anh lại trào ra.

Trần Bân cau mày: "Rốt cuộc cô ta đã trốn đi đâu? Cô ta sẽ không trốn đi những nơi khác chứ..."

"Noãn Noãn! Bây giờ tôi phải tiếp tục đi tìm, chắc chắn Noãn Noãn vẫn còn sống..." Lý Hồng Anh hét lên, mắt đỏ hoe lao vào trong mưa.

"Chị Hồng Anh! Em đi với chị!" Tô Hiểu Nguyệt chạy theo ra ngoài.

Mọi người lại cầm ô, đốt đuốc, lên núi tìm người...

...

Lúc Giang Noãn nhảy xuống đã bị mắc lên cành cây trên sườn núi.

Lúc cô nhảy xuống có sự cản trở của nhiều lớp cành cây, cô lấy chăn dày trong không gian ra bọc, cô bị treo trên một cành cây ở lưng chừng núi, cách đỉnh núi không quá xa, có lẽ ông trời đã phù hộ cho cô, nếu không cô đã c.h.ế.t rồi.

Ngoại trừ đầu choáng váng và một vài vết xước trên tay, cô cảm thấy mình vẫn ổn.

Cô cất chăn bông, phải mất vài giờ đồng hồ mới có thể xuống khỏi cây.

Lúc này trời vừa mưa vừa tối, cô rất sợ bóng tối, địa hình núi non ở đây phức tạp, cô không biết nên đi đâu. Lúc này cô chỉ có một mình, không biết trên núi có quái vật dã thú không, cô lấy dụng cụ chiếu sáng trong không gian ra, cô không kìm được đã bật khóc, cô rất sợ.

Trước khi trời chưa tối hẳn, cô vừa khóc vừa mở to mắt tìm chỗ trú mưa, đi hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được một cái hang nhỏ, cô tăng tốc bước chân, cẩn thận đi tới trước cửa hang quan sát, bên trong trống không, thần kinh căng thẳng của cô mới được thả lỏng, cô chui vào trong.

Lúc này trời đã tối, toàn thân ướt sũng, cô thay bộ quần áo ướt bên trong và quần dài rồi lặng lẽ chờ bình minh ló dạng, hoặc đợi có người đến cứu.

Hang nhỏ có thể che mưa che gió, vả lại cô đã thay quần áo nên cũng không thấy lạnh.

Giang Noãn lấy một ít đồ ăn trong không gian ra, vừa đợi vừa ăn. Nhưng thời gian trôi qua, cô nghe thấy đủ loại âm thanh từ bên ngoài truyền đến, bao gồm cả tiếng gió, tiếng mưa ầm ầm, trái tim cô lại thắt lại, nước mắt lại trào ra, cô cuộn tròn thành một quả bóng ôm lấy chân, nhưng cũng không kìm được sự run rẩy.

Cô sợ bóng tối, cô sợ ma, sợ dã thú, càng nghĩ càng sợ, không nhịn được lại khóc nức nở.

Đột nhiên, Giang Noãn nghe thấy tiếng cành cây gãy, tiếng cỏ bị va chạm, còn có tiếng bước chân từ xa đến gần, cô dùng hai tay bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động.

Không phải Tưởng Tú Hà tìm tới đây chứ? Nghĩ đến vết d.a.o rướm máu, tim cô lại thắt lại.

"Giang Noãn! Giang Noãn!"

Giang Noãn nghe thấy có người gọi mình, tuy giọng nói khàn khàn nhưng cô vẫn biết là ai.

Giang Noãn chạy ra hét lên với anh: "Hứa Yến! Tôi ở đây!"

Chỉ ba giây sau khi cô vừa nói xong, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị một cái ôm vừa ướt vừa lạnh vừa cứng rắn ôm chặt đến mức muốn dán cô vào người.

"Cuối cùng anh cũng đến rồi... tôi sợ quá... hức hức hức..." Giang Noãn thả lỏng, sau đó ôm chặt lấy vòng eo gầy cường tráng của anh, khóc lớn giải toả những ấm ức.

Hứa Yến nghe thấy tiếng hồi đáp từ người anh vẫn luôn gọi, cuối cùng anh không tự chủ được dựa vào thính lực chạy tới ôm người mà mình đã tìm kiếm vất vả hơn mười tiếng đồng hồ, chỉ có như vậy anh mới có thể cảm nhận được đó là có thật. Nhìn Giang Noãn bình yên vô sự trong lòng, anh mới dám thả lỏng.

Nhưng khi nghe thấy người trong lòng khóc lớn, Hứa Yến lại cảm thấy khó chịu như có kim đ.â.m vào tim không thể giải thích được, anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu cô gái trong lòng, an ủi: "Không sao, không sao rồi..."

Không hiểu sao càng nghe giọng an ủi này, cô càng cảm thấy ấm ức, càng khó chịu hơn, tiếng khóc càng lúc càng lớn, một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ngào nói: "Tôi tưởng tôi sẽ chết, tôi sợ..."

Hứa Yến thấy cô khóc cũng rất khó chịu, anh không kìm được ôm cô chặt hơn một chút, khàn giọng nói: "Không c.h.ế.t đâu, đừng sợ... đừng khóc..."

"Anh... ôm quá chặt, tôi không thoải mái..." Giang Noãn hít mũi, lại nức nở.

Hứa Yến nghe vậy nhanh chóng nới lỏng tay ra một chút, nhưng vẫn ôm thật chặt.

Giang Noãn rất khó chịu, cố gắng muốn dụi đầu vào lồng n.g.ự.c của anh.

Hứa Yến nhớ tới Giang Noãn rơi từ trên cao xuống, anh rất lo lắng, thấp giọng hỏi người trong lòng: "Có bị thương không?"

"Có... tay tôi bị cành cây cào mấy vết, rất đau... hu hu hu."

Nghe Giang Noãn nói tay mình bị thương, Hứa Yến chẳng thèm nghĩ ngợi gì cầm tay Giang Noãn lên xem.

Giang Noãn cảm nhận được bàn tay to ấm áp của Hứa Yến đang nhẹ nhàng ôm lấy tay mình, cô bĩu môi: "Quá tối... anh không nhìn thấy đâu... a! Có thứ gì đó chạm vào chân tôi!" Cô nhanh chóng rút tay ra, vòng tay qua cổ Hứa Yến, leo lên người Hứa Yến, chân quấn chặt quanh eo Hứa Yến, treo trên người anh.

"Có phải là rắn không?" Giang Noãn ôm chặt Hứa Yến, lo lắng hỏi.

Hứa Yến đưa hai tay ôm lấy eo và chân của Giang Noãn, chạy nhanh khỏi chỗ đó vài bước.

Hứa Yến cũng không biết có phải rắn không, nhưng anh gật đầu khẳng định: "Ừ, là rắn."

Giang Noãn kêu á một tiếng, thân thể run rẩy, động tác vừa định đi xuống đã chuyển thành vòng chân qua eo anh và ôm chặt cổ anh.

Hứa Yến rất thích cảm giác hai người ôm nhau thật chặt, anh không nỡ buông tay, cô gái trong lòng ôm chặt anh, hoàn toàn khớp với thân thể anh, anh ôm chặt lấy eo cô, khàn giọng nói: "Đừng sợ..."

Vừa nói anh vừa ôm Giang Noãn bước đi, ôm ổn định vững chắc, rất chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi