THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH NỮ THANH NIÊN TRÍ THỨC

"Như thế còn chưa rõ?" Thấy Giang Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, Lý Hồng Anh nhanh chóng nói lời khác: "Vâng! Em nói đúng! Đàn ông con trai thích sẽ dũng cảm bày tỏ? Cứ giấu giếm, ai mà biết được ý của cậu ấy, đúng không?"

Thế mới lạ ý, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tỏ, hành động của tiểu đội trưởng Hứa quá rõ ràng, ai cũng có thể nhận ra! Chỉ cần nhìn ánh mắt dịu dàng có thể vắt ra nước nhìn Giang Noãn ấy mà xem, cô đã biết... cô gái ngốc nghếch này! Lý Hồng Anh nhìn vẻ mặt vui mừng vô tình của Giang Noãn, cười lắc đầu, đúng là tuổi trẻ! Làm cô ấy ghen tị muốn chết!

Giang Noãn mở bức thư do bên ông ngoại gửi, hóa ra chuyện trở về thành phố đã được giải quyết xong, ông ngoại đã tìm cho cô một công việc văn phòng trong nhà máy. Hiện tại họ đã gửi thư cho lãnh đạo trong đội ngũ sản xuất của cô, trong vài ngày tới đã có thể chuyển cô về, lúc đó sẽ có người thông báo cho cô, bảo cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà!

Vãi chưởng! Hiệu quả công việc cao quá rồi! Cô thích! Ngoài vui vẻ, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Hứa Yến chợt lóe lên trong đầu, lồng n.g.ự.c đột nhiên ngột ngạt, niềm vui vẻ cũng loãng đi rất nhiều, không biết sau này bọn họ có gặp lại nhau không.

...

Quả nhiên chưa tới hai ngày, sau khi bệnh tình của Giang Noãn khỏi hẳn, trưởng thôn đến, thấy Giang Noãn ông nhanh chóng nói: "Thanh niên trí thức Giang, gia đình cháu đã gửi thư cho đội chúng tôi, nói đã tìm được công việc cho cháu, thông tin về nơi làm việc đã chuẩn bị xong đang gửi tới. Giờ có thời gian chú sẽ dẫn cháu đi làm thủ tục trước, chuyển hộ khẩu về, thêm giấy giới thiệu nữa là xong. Có lẽ hôm nay sẽ xử lý xong, sau khi xử lý xong cháu về thành phố lúc nào cũng được!"

Lưu Kiến Thiết nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không ngờ cô không chỉ gặp may mắn mạng lớn, mà bây giờ mới xuống nông thôn nửa năm đã có thể về thành phố, đúng là có số phận tốt!

Bây giờ là giữa trưa lúc tan làm, nhóm thanh niên trí thức đang tán gẫu trong sân, thấy trưởng thôn tới tìm Giang Noãn, bọn họ còn tưởng có chuyện, nhưng lại biết được tin tức Giang Noãn sắp trở lại thành phố!

Tất cả đều sững sờ, vẻ mặt ai cũng kinh ngạc, nhìn Giang Noãn theo trưởng thôn đi ra ngoài, bọn họ mới phản ứng lại, trong lòng chua xót, nói không ghen tị là chuyện không có khả năng, bọn họ cũng muốn về thành phố, đâu ai bằng lòng ở xó xỉnh này nhiều năm! Nhưng bọn họ cũng rất không nỡ, dù sao cũng là đồng nghiệp sống chung, vả lại sau này sẽ không được ăn đồ ăn do Giang Noãn làm, bọn họ sầu muộn thở dài.

Về phần thanh niên trí thức nữ, hai ngày trước đã nghe Giang Noãn nói về chuyện này, đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ lại chia tay sớm như vậy, Tô Hiểu Nguyệt rất cảm tính, lúc này hai mắt đã đỏ hoe.

Một bầu không khí u ám lập tức bao trùm toàn bộ khu thanh niên trí thức.

...

Bên kia có trưởng thôn xử lý, Giang Noãn nhanh chóng hoàn thành các thủ tục, nhận được giấy chứng nhận.

Giang Noãn nắm chặt giấy chứng nhận và giấy giới thiệu trong tay, nhanh chóng cảm ơn trưởng thôn.

Lưu Kiến Thiết xua tay: "Sau khi về thành phố phải chăm chỉ làm việc, mang theo tinh thần làm việc hăng say, tích cực..."

Giang Noãn vội vàng bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, nghe trưởng thôn lải nhải, một lúc sau chắc do miệng khô Lưu Kiến Thiết ho khan một tiếng nói: "Lúc nào đi thì nói với chú một tiếng, chú sẽ thông báo cho mọi người tới tiễn cháu, thôi về đi."

Giang Noãn nhanh chóng phản ứng lại: "Vâng ạ!"

...

Sau khi Giang Noãn về, cảm thấy không khí không đúng lắm, thanh niên trí thức nam thì vẫn ổn, nhưng thanh niên trí thức nữ lại héo úa.

Thấy cô trở lại, Tô Hiểu Nguyệt vội vàng chạy tới nắm tay cô, ủ rũ hỏi: "Noãn Noãn, khi nào thì cậu về thành phố? Tớ không nỡ rời xa cậu."

Những người khác gác lại những chuyện đang làm, vểnh tai lên nghe.

"Ngày kia tớ đi." Cô đã thu dọn hành lý gần xong từ hai ngày trước. Mặc dù cô không nỡ xa mọi người, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đi, có lẽ đi sớm sẽ tốt hơn, ít nhất sự khó chịu trong lòng cô sẽ bớt đi một chút.

"Hả! Nhanh như vậy..."

Nhìn dáng vẻ lưu luyến của mọi người, Giang Noãn nhìn thấy tất cả, khóe miệng cô hơi giật, giả vờ thoải mái nói: "Này! Tớ sẽ thường xuyên viết thư cho mọi người, vả lại tớ tin mọi người cũng sẽ trở về thành phố sớm thôi, chúng ta đều tới từ cùng một nơi, đến lúc đó còn có thể thường xuyên tụ tập! Ly biệt là vì khi gặp lại sẽ tốt hơn, mọi người hãy tin tớ, chúng ta sẽ tụ họp ở thành phố sớm thôi! Đến lúc đó tớ sẽ mời mọi người ăn cơm!"

Mọi người dường như đều có hy vọng vào lời nói lạc quan của Giang Noãn, hy vọng như lời Giang Noãn nói, bọn họ sẽ sớm trở lại thành phố!

Tô Hiểu Nguyệt bĩu môi nói: "Được! Đến lúc đó cậu phải chuẩn bị một bàn ăn ngon cho bọn tớ đấy nhé! Tớ muốn ăn thịt kho tàu, móng giò kho, cá dưa chua..."

Giang Noãn tỏ vẻ tức giận nhìn cô ấy: "Vậy tớ sẽ mệt c.h.ế.t mất!"

Mọi người cười phá lên...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi