THẬP NIÊN 70: XUYÊN THÀNH NỮ THANH NIÊN TRÍ THỨC

Cô cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, tìm vị trí của mình, khi cô tìm thấy vị trí của mình, cô thấy vị trí này đã bị chiếm!

Cô nhìn vào người phụ nữ trẻ chiếm vị trí của mình, người phụ nữ trẻ bện hai b.í.m tóc xoắn, quần áo sạch sẽ, không có lỗ vá, xinh đẹp nhưng gầy gò, Giang Noãn lịch sự nói: "Xin chào, vị trí này là của tôi, phiền cô cô nhường chỗ."

Người phụ nữ trẻ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của Giang Noãn, đôi mắt cô ta hiện lên một chút ghen tị, cô ta rũ mắt sau đó lại nhìn Giang Noãn, mắt rưng rưng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cô gái này, tôi không được khỏe, dựa gần cửa sổ mới khá hơn, có thể đổi chỗ không? Chỗ của tôi ở kia." Cô ta chỉ vào vị trí ban đầu của mình.

Giang Noãn thấy cô ta dùng ánh mắt rưng rưng nhìn mình, đây không phải là kiểu cô gái thích tỏ vẻ ngây thơ vô tội sao? Vừa nhìn đã thấy mà thương muốn rơi nước mắt lúc nào thì rơi, Giang Noãn không nói nên lời, khóc cái gì mà khóc, cô đâu có làm gì.

Lúc này, những người xung quanh quan tâm đưa nước cho cô ta, một bà thím cũng nói giúp người phụ nữ trẻ: "Cô bé này, cô giúp người ta đi, đổi cho cô ấy, chỉ là một chỗ ngồi, cô cũng không lỗ."

Cô cau mày, ỷ lớn bắt nạt nhỏ hả? Cô nhìn theo hướng người phụ nữ trẻ chỉ vào vị trí đó, ha! Chỗ này bị kẹp giữa hai người đàn ông cởi giày, một người đàn ông còn lấy tay móc cứt mũi gẩy lên ghế đó, Giang Noãn ghê tởm.

Giả vờ ngây thơ ư? Cô cũng làm được! Nào, tới đi!

Giang Noãn cúi đầu ủ rũ, khi cô ngước lên nước mắt đã rơi, Giang Noãn đáng thương nói: "Chị gái này, từ nhỏ sức khỏe của tôi đã kém, chỉ muốn ngồi tàu xem khung cảnh dọc đường, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng... không phải tôi không muốn đổi... nhưng tôi thật sự... hu hu hu."

Những người xung quanh nhìn vào đôi mắt to lặng lẽ rơi nước mắt của Giang Noãn, dáng vẻ đáng thương, tình thế xoay chuyển, tất cả mọi người đều thuyết phục người phụ nữ trẻ trả lại chỗ cho Giang Noãn.

Người phụ nữ trẻ sững sờ, cô ta chưa bao giờ thất thủ, nước mắt và yếu đuối là sở trường của cô ta, thấy Giang Noãn còn đáng thương hơn cô ta, cô ta che giấu vẻ độc ác, nhẹ nhàng mỉm cười, vừa định lên tiếng.

Gianh Noãn đã quay sang người bà thím vừa nói, hít mũi nói: "Thím à, chỗ ngồi của thím ở gần cửa sổ, thím nói đổi chỗ ngồi cũng chẳng mất gì, chỗ của chị gái này ở kia, hay thím đổi với chị đó đi?" Nói xong Giang Noãn chỉ vào chỗ người phụ nữ trẻ.

Bà thím vốn cũng muốn nhường chỗ cho người phụ nữ trẻ, nhưng khi nhìn thấy chỗ kia, bà ta xấu hổ cười nói: "À... xin lỗi, tôi đau chân, không qua được, chỗ đó cũng khá tốt. Đồng chí à, cô mau trả chỗ cho cô bé này đi, tôi thấy sắc mặt cô khá tốt, chắc cũng không khó chịu mấy đâu nhỉ?"

Giang Noãn đã đoán được từ lâu, ai thèm đến ngồi chỗ đó? Mình không muốn thì đừng bắt người khác làm! Giang Noãn nhẹ nhàng yếu ớt bước tới, vừa cầm cánh tay của người phụ nữ trẻ vừa nói: "Chị gái, cảm ơn chị đã trả lại vị trí cho tôi, tôi dìu chị qua chỗ cũ của chị..."

Người phụ nữ trẻ cắn mạnh đôi môi, móng tay đã ghim vào da thịt trong lòng bàn tay, thấy những người xung quanh đang nhìn mình, cô ta lộ ra nụ cười trông khó coi hơn khóc: "Cảm ơn cô, tôi tự qua đó là được."

"Được rồi, vậy chị cẩn thận nhé chị gái!" Giang Noãn mỉm cười ngọt ngào với cô ta.

Giang Noãn nhìn người phụ nữ đang nghiến răng nghiến lợi, nụ cười càng đậm hơn.

Xử lý xong! Cô ngồi vững ở chỗ của mình, tâm trạng của cô rất tốt thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.

Bốn tiếng trôi qua rất nhanh, Giang Noãn không thấy mệt chút nào, cô cầm hành lý chen chúc theo dòng người xuống tàu.

Ga xe lửa ở Bắc Kinh lớn hơn nhiều so với nhà ga ở huyện, mặc dù dòng người rất lớn, nhưng không đến mức bị xô đẩy.

...

"Ài, không biết Noãn Noãn đến chưa nữa?" Chu Dung nhón chân nhìn xung quanh.

Thẩm Gia Vĩ bất lực: "Mẹ, mẹ đừng quay tới quay lui nữa, con chóng mặt!"

Sáng nay họ đã nhận được điện báo, cả gia đình nhanh chóng đến đơn vị xin nghỉ phép, ăn cơm trưa xong lập tức đến trạm xe lửa đón người. Nếu không phải anh khuyên chỉ để anh, mẹ và em trai đến đây đón người, thì sợ rằng bây giờ cả nhà đã đến đây.

"Này, thằng nhóc thối! Mẹ vui, mẹ phấn khích không được hả! Con chóng mặt thì nhắm mắt lại!" Chu Dung lườm trợn mắt nhìn anh.

Xong! Bà mẹ yêu quý tức giận, Thẩm Gia Vĩ nhanh chóng im miệng, có lẽ bây giờ Noãn Noãn đã đến rồi, anh cũng nhìn đám đông, xem cô đi ra chưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi