“Tạ Miêu của huyện Hồng Hà này, cô xem có cần lôi kéo đến trường chúng ta không? Môn Toán em ấy thi rất tốt, điểm tuyệt đối, lấy trình độ dạy học của huyện Hồng Hà bên kia có thể thi được hạng này, chắc là một mầm non không tồi.
”“Tôi thấy hay là bỏ đi.
”Dáng vẻ Đường Quyên không hứng thú lắm, “Trung học ở trấn Kiến Thiết tôi còn chưa nghe qua bao giờ, ai biết được em ấy gặp vận may gì mà thì được thành tích này.
Ngộ nhỡ đến rồi, không theo kịp tiến độ của trường học chúng ta, không phải uổng phí công sức rồi sao? Lại nói thi đại học sẽ thi tiếng Anh, ngôi trường kia của bọn họ có thể có giáo viên tiếng Anh gì tốt, đến lúc đó một môn tiếng Anh cũng đủ kéo tổng thành tích xuống.
”Chủ nhiệm Thường ngẫm lại cũng đúng, buông danh sách trong tay xuống, cười nói: “Tôi nhớ rõ hình như tiếng Anh của Trần Lệ Hoa không tồi, cô tốn không ít công sức nhỉ? Thế nào? Có cần phân em ấy đến lớp cô không…”…“Miêu Miêu, bà đi ra vườn sau một chuyến, cháu và bọn Kiến Hoa trông nhà chút nhé.
”Vương Quý Chi đeo giỏ gõ gõ cửa sổ, Tạ Miêu nghe tiếng vội vàng đáp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Kiến Hoa, “Đọc đi.
”Ba đứa ngốc nhà họ Tạ và Vương Đại Lực xếp hàng ngồi, trong tay mỗi người mở tiểu luận tiếng Anh mà Tạ Miêu vừa mới sắp xếp làm.
Vương Đại Lực đã qua cửa, đang ở bên cạnh tranh thủ vui mừng, bây giờ đến lượt Tạ Kiến Hoa.
Tạ Kiến Hoa cầm vở, làm bộ làm tịch hắng giọng nói: “I like study.
Study makes my sister happy.
My sister happy, my family happy.
I really happy…”Ban đầu Tạ Miêu còn nghiêm túc nghe, nghe được một nửa lông mày dựng lên, đứng dậy cầm vở đánh qua.
“Cái gì gọi là học hành khiến chị tôi vui vẻ? Hóa ra mấy đứa đi học còn tốt cho chị hả?”“Em chỉ nói thật chút thôi, chị đánh em làm gì?”Tạ Kiến Hoa từ trên ghế đứng cao lên, cầm lấy tiểu luận mở ra tránh, những vẫn bị Tạ Miêu đánh một cái lên tay.
Cậu ấy lập tức kêu la, “Vương Đại Lực còn ở đây, tốt xấu gì chị cùng phải chừa tí mặt mũi cho em chứ.
”“Không, cậu có thể xem như tôi không ở đây.
”Vương Đại Lực cực kỳ thức thời chuyển hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó đột nhiên sửng sốt, “Tạ Miêu, Đại Hoàng nhà cậu chạy rồi.
”Đại Hoàng nhà cô chạy rồi, Đại Hoàng nhà cô không phải buộc rồi sao?Tạ Miêu còn tưởng rằng nhóc mập nghĩ biện pháp giúp Tạ Kiến Hoa thoát thân, nhưng vội nhìn thoáng qua trong sân, con chó đất Đại Hoàng nhà cô ha ha lè lưỡi, đang kéo dây xích chạy như điên ra cửa cổng.
Sao nó mở được dây xích thế?Tạ Miêu vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước, Đại Hoàng đã gâu gâu xông về phía người đứng ở ngoài cửa sân.
Vẻ mặt Phó Quân là ý cười, vừa mới thò đầu vào trong cổng nhà họ Tạ, còn chưa kịp mở miệng hỏi có ai ở nhà không, một con chó đất đột nhiên nhe răng, hung thần ác sát nhào về phía anh ta.
Anh ta bị dọa đến gào lên một tiếng, co cẳng chạy ra ngoài, “Ah! Có chó! Sao con chó này không ai nhốt thế?”Đại Hoàng lại nhắm chuẩn anh ta, vừa sủa loạn, vừa đuổi theo cắn mông anh ta.
Mùa hè mặc quần mỏng, có rất nhiều lần Phó Quân cũng cảm thấy có hơi thở nóng rực nhào vào trên mông mình, trực tiếp bị dọa tè ra quần.
“Ngăn nó lại! Mau ngăn nó lại đi!”Anh ta dùng toàn bộ sức mạnh, một chiếc giày rơi mất cũng không thèm nhặt.
Nhiều người qua lại nhà họ Tạ, Đại Hoàng đã thường nhìn thấy người lạ, thật sự đã sớm hiền khô.
Tạ Miêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chú chó nhà mình hung dữ đuổi theo người ta cắn như thế, cắn thật luôn cũng kinh ngạc, “Đại Hoàng! Đại Hoàng mau quay lại đây!”Cố Hàm Giang vừa mới đi đến gần nhà họ Tạ, đã nghe thấy tiếng cô gái nhỏ này nũng nịu, mí mắt vô thức giật giật.
Anh nhìn về phía phát ra âm thanh, đã thấy một thân ảnh trẻ tuổi đã từng có duyên gặp mấy lần sắc mặt kinh hoàng, một chân sâu một chân nông chạy như điên tới, phía sau còn chú chó đất thi thoảng duỗi cái cổ hướng về phía mông người ta hỏi thăm.
Đây… Đây không phải là chó nhà Tạ Miêu sao?Người này làm gì vậy, chó nhà Tạ Miêu vẫn luôn đuổi theo cắn anh ta?Cố Hàm Giang hơi nhíu mày.
Đúng lúc này, Phó Quân cách đó không xa đã lướt qua bên cạnh anh, mà Đại Hoàng đuổi theo đằng sau đột nhiên thắng gấp, trong nháy mắt nhìn về phía anh.
Có một chớp mắt, Cố Hàm Giang lại từ trong biểu cảm của một chú chó, đọc được vẻ xoắn xuýt.
Đại Hoàng nhìn anh, lại quay đầu ngó về phía Phó Quân còn đang chạy như điên, không quyết định được là nên cắn ai.
Cố Hàm Giang: “! ”.