THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Độ cũng không nói gì, rót cho mỗi người một ly sữa, cậu uống nhiều nhất. Cậu tự lấy một quả trứng, rồi chia những quả trứng còn lại cho bọn họ.

“Sau này ngày nào cũng ăn như vậy. Đây đều là những thứ bổ sung dinh dưỡng mà cơ thể cần. Đại Ni và Tiểu Ni ăn cái này, não bộ phát triển tốt, cơ thể khỏe mạnh, bổ sung canxi, sẽ không ảnh hưởng đến chiều cao.”

“Chị Uông ăn trứng uống sữa mỗi ngày, đứa nhỏ frong bụng sẽ phát triển tốt. Còn anh Đông và chị Tiểu Phi, hai người cũng giống như em, trước đây đã vất vả nhiều, giờ phải ăn nhiều để bồi bổ, tránh cho xương cốt quá giòn, va vào là gãy.”

Sau khi nghe những lời tâm tình của Ôn Độ, mọi người trong nhà ai cũng vô cùng cảm kích. Bọn họ thầm ghi nhớ ơn nghĩa này trong lòng.

Ôn Độ đã viết thư hồi âm và gửi đi, đồng thời cũng gửi về nhà mấy trăm đồng. Cậu biết bà nội là một bà cụ rất kỹ tính, khi ông nội mất, một mình bà đã dựa vào số tiền tiết kiệm để nuôi dạy con gái nên người hiểu biết, lễ nghĩa, còn con trai thì... khỏe mạnh, cường tráng. Bà là một người vô

cùng khôn ngoan.

Số tiền mà ông nội để lại cũng đã dần cạn kiệt. Từ nay về sau, cậu sẽ không để bà nội lo lắng về vấn đề sinh kế của gia đình nữa. Chắc chắn bà sẽ có một tuổi già an nhàn, hạnh phúc và trở thành bà nội hạnh phúc nhất trong thôn.

Nông trường Hồng Tinh.

Ôn Oanh ngồi xếp bằng trên giường, nhìn bà nội và ba với vẻ mặt đắc ý.

Bà nội xem qua bài thi hai lần rồi lại nhìn sang con trai, hai mẹ con vô cùng ăn ý cùng nhìn Ôn Oanh với ánh mắt ngạc nhiên.

Họ không thể ngờ rằng Ôn Oanh, cô bé có vẻ ngốc nghếch, chậm chạp và không thông minh cho lắm, lại có thể thi được điểm tuyệt đối.

Có lẽ điều này cũng giống như việc ai đó không thể làm việc nặng, không có sức để ăn cơm, nhưng khi học hát thì lại có giọng hát trời phú, cao vút và mượt mà, như được tổ sư thưởng cơm cho vậy.

Phải chăng tất cả những ưu điểm của Oanh Oanh nhà bọn họ đều dành cho việc học tập?

Bà Ôn quyết định sáng mai sẽ hấp cho cô bé một quả trứng gà, luộc thêm một quả nữa. Biết cô bé thích ăn đậu phụ, thích ăn thịt, nên bà sẽ mua thêm thịt.

Dù sao bây giờ mỗi tháng con trai bà cũng có thể kiếm về mười đồng.

Mỗi tháng bà chỉ cần đưa cho con trai năm hào tiền tiêu vặt là đủ.

Bà Ôn đã quyết định, tính toán ngày tháng, mai là mùng bốn, đúng ngày họp chợ. Năm nay lại cho phép họp chợ, nhà nhà đều có thể đến chợ mua sắm.

Bà Ôn đặt bài kiểm tra xuống, cố gắng làm cho mình vui vẻ hơn một chút: “Tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”

Bà cầm bài kiểm tra đi rồi.

Đợi mẹ đi rồi, Ôn Thiều Ngọc lập tức đưa tay bế con gái lên, định bế lên thật cao, nhưng sau khi cố gắng, hắn phát hiện ra rằng hình như hắn không có khả năng này. Ôn Thiều Ngọc cười gượng ôm lấy con gái, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Oanh Oanh giỏi quá, lại có thể thi được hạng nhất. Thằng nhóc của nhà bên cạnh thấy bảo thông minh lắm, mà thi cử cũng không bằng con. Tiểu Bảo cũng vậy, đều không bằng con. Con mới là đứa trẻ thông minh nhất!”

Ôn Oanh được khen có chút ngượng ngùng.

Cô bé cười tủm tỉm vươn tay ra, giơ một ngón tay và nói: “Ba ơi, con chỉ giỏi có thế này thôi, anh trai mới giỏi ạ!”

“Đúng vậy, con trai con là giỏi nhất nhà!”

Ôn Thiều Ngọc vô cùng tự hào về con trai hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi